Nếu lấy chồng năm 25 tuổi, tôi chẳng thể hạnh phúc

Tôi 32 tuổi, chuẩn bị kết hôn. Thấy nhiều bạn nữ nói về việc từ 30 tuổi trở đi ít sự lựa chọn, tôi muốn chia sẻ câu chuyện suýt kết hôn ở tuổi 25.

Hồi đó, chúng tôi đều chưa đủ điều kiện và tình yêu để tiến tới hôn nhân; chỉ vì mong muốn của bố mẹ nên tôi tạm từ bỏ ước mơ đi du học để lấy chồng, hy vọng bố mẹ bớt lo lắng. Suýt nữa tôi đã lấy một người không yêu, anh luôn nghĩ mình ở kèo trên trong mối tình này vì ít hơn tôi một tuổi, nhìn tôi già dặn hơn anh.

Nhà người đó không khá giả, bố mẹ buôn bán nhỏ chỉ đủ sống, em gái đang học cấp hai lúc đó. Kiếm được bao nhiêu tiền anh đều gửi bố mẹ, phần lớn là để trả món nợ đi học thời sinh viên và tích cóp nuôi em sau này. Nếu tiến tới hôn nhân, chúng tôi phải tự lập, cả hai định vay ngân hàng để mua nhà. Anh bảo tôi lên mạng xem và gửi thông tin để anh với mẹ đi xem. Vậy mà có những chỗ tôi chưa đến xem thì anh đã bảo không mua vì đi xem cùng mẹ rồi, thấy không hợp. Đợt đó nhà họ hàng anh có miếng đất bán rẻ, sẽ cho chúng tôi nợ không lãi một phần tiền. Ngoài tiền tiết kiệm của hai đứa, chúng tôi phải vay ngân hàng một số tiền và dự tính trả trong hai năm, lúc đó lương chúng tôi cũng khá so với mặt bằng chung. Nhà anh lại chê đất đó ở xa trung tâm, không phát triển được, với lại không muốn chúng tôi phải vay nợ. Anh nghe theo gia đình.

Nhà anh lúc đó ở nhà cấp 4, diện tích nhỏ nên không được cấp sổ đỏ và cũng cũ rồi. Tôi thấy ở xa mà rộng rãi sẽ thích hơn nhà hiện tại anh ở, mà cũng không xa lắm khi chỉ cách chỗ chúng tôi làm 7km và cách nhà anh 4km, lại có tiềm năng phát triển vì tôi ở gần đó nê biết. Giờ sau 5 năm, mảnh đất năm đó tăng giá 4 lần. Hồi đó tôi bảo anh suy nghĩ lại, anh đi kể với bố mẹ. Bố anh gọi cho tôi, nói tôi tham vọng, bất hiếu vì chưa giúp gì được bố mẹ mà cứ đòi vay nợ mua đất. Tôi nghĩ bố mẹ mình vẫn đi làm được một vài năm nữa, cũng có chút tiền tiết kiệm, tôi có thể báo hiếu sau. Tôi nhận thấy mình sẽ luôn là người ngoài trong gia đình anh nếu kết hôn với một người không yêu và không tôn trọng mình. Tôi bất lực, nghĩ không thể thay đổi được tư tưởng của người khác về mình nên sau đó quyết định chia tay.

Các bạn nữ à, đừng sợ lấy chồng muộn, chỉ sợ lấy nhầm chồng. Sống với người không yêu mình, họ chỉ sống vì bản thân và gia đình họ tôi, mình mãi mãi là người ngoài, không có tiếng nói và không được tôn trọng. Hãy yêu thương bản thân và sống vì mình. Tôi chia tay dù cả hai có nhiều dự định cho tương lai, sau đó còn bị anh nói xấu khắp chỗ làm. Sau đó tôi xin học bổng, dùng toàn bộ tiền tiết kiệm và mượn một ít của ba mẹ để đi du học. Tôi trải qua vài mối tình nữa nhưng không đi đến đâu.

Năm 29 tuổi, tôi gặp được người yêu hiện tại, xác định tư tưởng là có thể không lấy chồng. Tôi sống vui vẻ và hòa đồng với mọi người, vẫn làm mọi thứ theo kế hoạch. Lúc đầu tôi và anh đều nghĩ chỉ lướt qua nhau như những người bạn ở xứ người và cùng có nhóm bạn chơi chung; thế rồi định mệnh lại giúp chúng tôi lựa chọn ở bên nhau, cùng vượt qua nhiều khó khăn. Giờ tôi thấy biết ơn vì cả hai đã không bỏ lỡ nhau. Chúng tôi mới bắt đầu xây dựng sự nghiệp nhưng cả hai luôn là điểm tựa để đối phương phấn đấu.
 
Top