Đê Tiện
Cuồng Dâm Sinh Hoang Tưởng
Tao sẽ không nói về các khía cạnh khác mà chỉ tập trung vào khía cạnh tình yêu.
Có những nỗi buồn nào mà khiến mấy thằng mặt lồn trong này từng khóc chưa?
Liệu đó là những cảm xúc thật khi yêu của không ít người đau khổ, mất mát và ngậm ngùi theo năm tháng. Hay chỉ là do chúng mày tiếc nuối một điều gì đó? Do mày chưa địt được nó?
Ít nhiều nó khiến tao ngậm ngùi vì chí ít cảm giác đau xót đó đã một lần được nếm trải.
“Đôi lúc nước mắt trở nên đáng quý hơn cả một nụ cười. Nụ cười có thể tặng cho bất cứ ai, nhưng nước mắt thì chỉ dành cho người con gái mà tao yêu nhất.”
Người đời thường bảo “cứ cười đi cho đời thêm vui”, nhưng thực ra đánh mất người yêu nỗi đau ngút ngàn, sao có thể cười vui.
Tưởng rằng mình may mắn khi được gặp và yêu, nào ngờ... rời xa.
“Trong lòng mỗi người đều có một người không còn là người yêu… Cũng không thể trở thành bạn bè."
“Có những vết cắt tuy đã được chữa lành nhưng vẫn để lại sẹo. Có những ký ức tuy đã được xóa mờ nhưng vẫn mãi là nỗi đau.”
Lao đầu vào guồng quay công việc, cuộc sống, đắp đổi mọi thứ vào khoảng trống mang tên em. Khi đêm về, thở dài với núi công việc, ngó nhìn con số dài trong tài khoản nhưng lòng này không vui.
“Gió vẫn thổi, xuyên qua miền kí ức
Phút giây này, lồng ngực cảm thấy đau.”
Rồi sẽ có lúc tao tự hỏi, liệu mọi cố gắng của tao ngày hôm nay có ý nghĩa gì khi tao đánh mất người hằng thương? Khi đầu óc có một phút ngơi nghỉ là chúng lại mon men về miền ký ức, nhớ về em. Nỗi nhớ như thể có cái gì đó bó chặt lòng ngực, vừa khó thở, vừa đau.
“Đợi… tao vẫn đợi...
Chỉ là tao không biết mình đang đợi điều gì...
Đợi em quay trở lại..
Hay..
Đợi bản thân mình sẽ hết yêu em?”
“Em à, dù đã đá phò, chơi gái, nuôi sugar baby nhưng tim này vẫn chỉ có mỗi mình em thôi.”
Rốt cuộc tao đang trông đợi điều gì đây khi mọi thứ đã phủ bụi mờ? Khi người đã lãng quên mọi thứ về tao?
Xin lỗi người, khi tao đã yêu người để mọi thứ dở dang. Và xin lỗi khi nỗi nhớ này vẫn day dứt, nhớ người quặn thắt đến bật khóc. Tao sẽ đợi đến khi có thể quên.
“Đừng níu kéo những gì xa quá tầm với
Mây của trời hãy cứ để gió cuốn đi.”
Đời này là chuỗi sự việc, sự vật và những điều tiếc nuối; sự thật vẫn luôn thật tàn nhẫn. Nỗi đau này vẫn dày vò, có những khoảnh khắc tưởng chừng như tim vỡ vụn. Và khi không thể giữ lấy tình yêu, tao chỉ lặng lẽ đau, lặng lẽ buông tay. Mây của trời, vòng tay này sao giữ lấy?!
"Ngọn cỏ ven đường thôi mà
Làm sao với được mây..."
Có những nỗi buồn nào mà khiến mấy thằng mặt lồn trong này từng khóc chưa?
Liệu đó là những cảm xúc thật khi yêu của không ít người đau khổ, mất mát và ngậm ngùi theo năm tháng. Hay chỉ là do chúng mày tiếc nuối một điều gì đó? Do mày chưa địt được nó?
Ít nhiều nó khiến tao ngậm ngùi vì chí ít cảm giác đau xót đó đã một lần được nếm trải.
“Đôi lúc nước mắt trở nên đáng quý hơn cả một nụ cười. Nụ cười có thể tặng cho bất cứ ai, nhưng nước mắt thì chỉ dành cho người con gái mà tao yêu nhất.”
Người đời thường bảo “cứ cười đi cho đời thêm vui”, nhưng thực ra đánh mất người yêu nỗi đau ngút ngàn, sao có thể cười vui.
Tưởng rằng mình may mắn khi được gặp và yêu, nào ngờ... rời xa.
“Trong lòng mỗi người đều có một người không còn là người yêu… Cũng không thể trở thành bạn bè."
“Có những vết cắt tuy đã được chữa lành nhưng vẫn để lại sẹo. Có những ký ức tuy đã được xóa mờ nhưng vẫn mãi là nỗi đau.”
Lao đầu vào guồng quay công việc, cuộc sống, đắp đổi mọi thứ vào khoảng trống mang tên em. Khi đêm về, thở dài với núi công việc, ngó nhìn con số dài trong tài khoản nhưng lòng này không vui.
“Gió vẫn thổi, xuyên qua miền kí ức
Phút giây này, lồng ngực cảm thấy đau.”
Rồi sẽ có lúc tao tự hỏi, liệu mọi cố gắng của tao ngày hôm nay có ý nghĩa gì khi tao đánh mất người hằng thương? Khi đầu óc có một phút ngơi nghỉ là chúng lại mon men về miền ký ức, nhớ về em. Nỗi nhớ như thể có cái gì đó bó chặt lòng ngực, vừa khó thở, vừa đau.
“Đợi… tao vẫn đợi...
Chỉ là tao không biết mình đang đợi điều gì...
Đợi em quay trở lại..
Hay..
Đợi bản thân mình sẽ hết yêu em?”
“Em à, dù đã đá phò, chơi gái, nuôi sugar baby nhưng tim này vẫn chỉ có mỗi mình em thôi.”
Rốt cuộc tao đang trông đợi điều gì đây khi mọi thứ đã phủ bụi mờ? Khi người đã lãng quên mọi thứ về tao?
Xin lỗi người, khi tao đã yêu người để mọi thứ dở dang. Và xin lỗi khi nỗi nhớ này vẫn day dứt, nhớ người quặn thắt đến bật khóc. Tao sẽ đợi đến khi có thể quên.
“Đừng níu kéo những gì xa quá tầm với
Mây của trời hãy cứ để gió cuốn đi.”
Đời này là chuỗi sự việc, sự vật và những điều tiếc nuối; sự thật vẫn luôn thật tàn nhẫn. Nỗi đau này vẫn dày vò, có những khoảnh khắc tưởng chừng như tim vỡ vụn. Và khi không thể giữ lấy tình yêu, tao chỉ lặng lẽ đau, lặng lẽ buông tay. Mây của trời, vòng tay này sao giữ lấy?!
"Ngọn cỏ ven đường thôi mà
Làm sao với được mây..."
Sửa lần cuối: