Bị chính gia đình coi thường, bọn mày xử lý như thế nào?

stressmaster

Địt xong chạy
El-Salvador
Tao ở chung nhà với bố mẹ, thu nhập tao thấp dù vẫn đóng góp trang trải gia đình 1/2 lương + tiền phát sinh lặt vặt nhưng bị xem thường từ đồng lương tới bản thân. Lắm lúc tao ức chế muốn quậy nát cái nhà nhưng vì sợ mang tiếng bất hiếu mất dạy nên ngậm miệng im lặng nuốt cho qua, và hiện tại nhà là nhà của ông cụ không phải nhà của tao, tao cảm giác như đang đi ở thuê chính căn nhà tao ở từ tấm bé mà đôi khi ức chế, bức xúc nhưng không có quyền lên tiếng.

Tao sống trong cái phòng chật chội, đồ đạc để chung, ăn ngủ trong cái phòng đó nhưng không có sự riêng tư. Ông cụ nhà tao thích vô là vô, lâu lâu moi đồ lục đồ của tao, xong kêu tao bỏ cái này vứt cái kia, không tôn trọng sự riêng tư của tao. Tao mua cái gì về, sưu tầm đồ cũ có giá trị nhưng cũng phán xét chửi bới, không vừa ý tao cái gì nếu không chửi tao được thì quay ra nhè nhiết mẹ tao cả ngày. Vừa rồi thằng cha ông anh rể họ bữa hứa cho đồ nhưng thất hứa đéo cho nữa rồi quay ra chửi tao ngu (đéo biết tao làm gì sai), tao nói lại thì chửi tao hỗn hào mất dạy.

Còn rất nhiều vấn đề khác tao không kể hết. Tóm lại tao bị coi thường từ chính căn nhà của tao, tao đi đi về về lầm lủi như 1 cái bóng, không nói chuyện với ai trong gia đình. Tao nghĩ tới dọn ra riêng nhưng mẹ tao ở lại cũng ăn hành suốt ngày nên tao cũng không nỡ. Kéo theo mẹ tao đi thì hiện tài chính bấp bênh tao sợ bà khổ. Loser khổ lắm bọn mày ạ

Có thằng nào hoàn cảnh giống tao không.Theo bọn mày làm gì để giải thoát?
 
Tao ở chung nhà với bố mẹ, thu nhập tao thấp dù vẫn đóng góp trang trải gia đình 1/2 lương + tiền phát sinh lặt vặt nhưng bị xem thường từ đồng lương tới bản thân. Lắm lúc tao ức chế muốn quậy nát cái nhà nhưng vì sợ mang tiếng bất hiếu mất dạy nên ngậm miệng im lặng nuốt cho qua, và hiện tại nhà là nhà của ông cụ không phải nhà của tao, tao cảm giác như đang đi ở thuê chính căn nhà tao ở từ tấm bé mà đôi khi ức chế, bức xúc nhưng không có quyền lên tiếng.
Ủa. Khó sống sao không thuê ở riêng vậy? Bản lĩnh thì đứng lên và đi thôi. Ở ké thì phải chấp nhận chứ 🤣🤣
 
Ủa. Khó sống sao không thuê ở riêng vậy?
Tao đang tiết kiệm tiền, để giành vốn rồi học kinh doanh nên ở chung, với ông cụ bà cụ của tao bệnh tật tao ở lại để chăm. 2 năm nay ông cụ toàn đi viện cấp cứu
 
M nên thoát ra ở riêng trc r tính , ông già m là sự lựa chọn và cnhan của mẹ m , họ tự phải dung hoà lẫn nhau , lo m trc đi
 
Tao đang tiết kiệm tiền, để giành vốn rồi học kinh doanh nên ở chung, với ông cụ bà cụ của tao bệnh tật tao ở lại để chăm. 2 năm nay ông cụ toàn đi viện cấp cứu
Thế thì mày phải chịu nhục thôi. Mày còn hên đấy. Mày thử ra đường xin ở ké nhà nào họ có cho không là biết ngay. Đã đéo có trình và bản lĩnh thì phải biết chấp nhận sự thật.
 
m giống hệt tao hồi xưa cái gì cũng bị coi thường và ko có sự riêng tư, cảm giác ko đc trưởng thành. Khả năng cao mày vẫn còn trẻ và chưa vợ con gì. Cách tốt nhất là bỏ việc cũ đi làm ăn xa thuê nhà rồi trả tiền mày sẽ có cơ hội chứng minh năng lực của m, còn ko chứng minh đc sau 1 vài năm thì m mãi thế thôi chịu sự kìm kẹp phong kiến của gđ đéo bao giờ lớn nổi. Tao có thằng em giờ ngoài 30t cũng đang bị kìm kẹp đéo được trưởng thành y như vậy đây, nhưng vì nó ra ngoài ko làm chủ đc mình ăn chơi sa đọa nên dính quả tai nạn giờ ở nhà làm lặt vặt ko đi đâu nổi nữa
 
Tao ở chung nhà với bố mẹ, thu nhập tao thấp dù vẫn đóng góp trang trải gia đình 1/2 lương + tiền phát sinh lặt vặt nhưng bị xem thường từ đồng lương tới bản thân. Lắm lúc tao ức chế muốn quậy nát cái nhà nhưng vì sợ mang tiếng bất hiếu mất dạy nên ngậm miệng im lặng nuốt cho qua, và hiện tại nhà là nhà của ông cụ không phải nhà của tao, tao cảm giác như đang đi ở thuê chính căn nhà tao ở từ tấm bé mà đôi khi ức chế, bức xúc nhưng không có quyền lên tiếng.

Tao sống trong cái phòng chật chội, đồ đạc để chung, ăn ngủ trong cái phòng đó nhưng không có sự riêng tư. Ông cụ nhà tao thích vô là vô, lâu lâu moi đồ lục đồ của tao, xong kêu tao bỏ cái này vứt cái kia, không tôn trọng sự riêng tư của tao. Tao mua cái gì về, sưu tầm đồ cũ có giá trị nhưng cũng phán xét chửi bới, không vừa ý tao cái gì nếu không chửi tao được thì quay ra nhè nhiết mẹ tao cả ngày. Vừa rồi thằng cha ông anh rể họ bữa hứa cho đồ nhưng thất hứa đéo cho nữa rồi quay ra chửi tao ngu (đéo biết tao làm gì sai), tao nói lại thì chửi tao hỗn hào mất dạy.

Còn rất nhiều vấn đề khác tao không kể hết. Tóm lại tao bị coi thường từ chính căn nhà của tao, tao đi đi về về lầm lủi như 1 cái bóng, không nói chuyện với ai trong gia đình. Tao nghĩ tới dọn ra riêng nhưng mẹ tao ở lại cũng ăn hành suốt ngày nên tao cũng không nỡ. Kéo theo mẹ tao đi thì hiện tài chính bấp bênh tao sợ bà khổ. Loser khổ lắm bọn mày ạ

Có thằng nào hoàn cảnh giống tao không.Theo bọn mày làm gì để giải thoát?
Đéo còn cách nào khác ngoài việc mày phải kiếm nhiều tiền
 
Tao ở chung nhà với bố mẹ, thu nhập tao thấp dù vẫn đóng góp trang trải gia đình 1/2 lương + tiền phát sinh lặt vặt nhưng bị xem thường từ đồng lương tới bản thân. Lắm lúc tao ức chế muốn quậy nát cái nhà nhưng vì sợ mang tiếng bất hiếu mất dạy nên ngậm miệng im lặng nuốt cho qua, và hiện tại nhà là nhà của ông cụ không phải nhà của tao, tao cảm giác như đang đi ở thuê chính căn nhà tao ở từ tấm bé mà đôi khi ức chế, bức xúc nhưng không có quyền lên tiếng.

Tao sống trong cái phòng chật chội, đồ đạc để chung, ăn ngủ trong cái phòng đó nhưng không có sự riêng tư. Ông cụ nhà tao thích vô là vô, lâu lâu moi đồ lục đồ của tao, xong kêu tao bỏ cái này vứt cái kia, không tôn trọng sự riêng tư của tao. Tao mua cái gì về, sưu tầm đồ cũ có giá trị nhưng cũng phán xét chửi bới, không vừa ý tao cái gì nếu không chửi tao được thì quay ra nhè nhiết mẹ tao cả ngày. Vừa rồi thằng cha ông anh rể họ bữa hứa cho đồ nhưng thất hứa đéo cho nữa rồi quay ra chửi tao ngu (đéo biết tao làm gì sai), tao nói lại thì chửi tao hỗn hào mất dạy.

Còn rất nhiều vấn đề khác tao không kể hết. Tóm lại tao bị coi thường từ chính căn nhà của tao, tao đi đi về về lầm lủi như 1 cái bóng, không nói chuyện với ai trong gia đình. Tao nghĩ tới dọn ra riêng nhưng mẹ tao ở lại cũng ăn hành suốt ngày nên tao cũng không nỡ. Kéo theo mẹ tao đi thì hiện tài chính bấp bênh tao sợ bà khổ. Loser khổ lắm bọn mày ạ

Có thằng nào hoàn cảnh giống tao không.Theo bọn mày làm gì để giải thoát?
Gđ nào cũng thế, áp lực để mong mày cố gắng
 
Ở chung thì câm họng vào, giống kiểu đi làm culi bị ng ta hành ấy, ko mài phụ thuộc vào thứ gì mài sẽ bị ức chế ít hay nhiều thôi
 
Đéo còn cách nào khác ngoài việc mày phải kiếm nhiều tiền
Kiếm tiền thì ai cũng phải ráng thôi. Ra đường nghèo khổ bị coi thường tao không sợ, về nhà nhìn cách cư xử của người thân tao đau vãi lồn.
 
Kiếm tiền thì ai cũng phải ráng thôi. Ra đường nghèo khổ bị coi thường tao không sợ, về nhà nhìn cách cư xử của người thân tao đau vãi lồn.
Chịu chứ biết làm sao h. Khi mày kiếm đc nhiều tiền thì người nhà mày ẽ nhìn mày với 1 cách nhìn khác
 
Tách ra đi ông ơi.
Môi trường mới tinh thần thoải mái khéo ông lại kiếm đc tiền tốt hơn bây giờ đó.
Mà nhiều lúc gia đình nó hơi kiểu “xa thơm gần thối”, gặp nhau ít mà mỗi lần gặp biếu đc quà cho ít tiền thì tình cảm lại nồng ấm hơn ở gần nhau suốt ngày bị soi khó thở lắm.
 
Bị chính gia đình mình coi thường thì mày phải tự xem lại chính bản thân mày, và cần nỗ lực hơn nữa. Tiền bạc đôi khi ko phải là tất cả, đừng mang tiền bạc ra làm thước đo với gđ. Mày xem đã quan tâm tới cha mẹ và các thành viên trong gia đình chưa ? Hãy quan tâm tới bữa ăn, giấc ngủ, tình trạng sức khỏe của cha mẹ, hỏi han họ mỗi ngày, đi thưa về gửi, gọi dạ bảo vâng. Còn mày cứ cái thái độ bố đời với chính cha mẹ mình thì bị coi thường là đúng rồi, oan đéo gì .
 
Bị chính gia đình mình coi thường thì mày phải tự xem lại chính bản thân mày, và cần nỗ lực hơn nữa. Tiền bạc đôi khi ko phải là tất cả, đừng mang tiền bạc ra làm thước đo với gđ. Mày xem đã quan tâm tới cha mẹ và các thành viên trong gia đình chưa ? Hãy quan tâm tới bữa ăn, giấc ngủ, tình trạng sức khỏe của cha mẹ, hỏi han họ mỗi ngày, đi thưa về gửi, gọi dạ bảo vâng. Còn mày cứ cái thái độ bố đời với chính cha mẹ mình thì bị coi thường là đúng rồi, oan đéo gì .
Bố đời với cha mẹ thì tao không bao giờ, tao đi thưa về trình, thậm chí còn không đi qua đêm. Bệnh tật tao đưa đi viện dù là nửa đêm, tao vẫn hỏi thăm bệnh tật nhưng nói tao giả tạo. Tao không đem tiền bạc làm thước đo tình cảm gia đình vì từ tấm bé tao không đòi hỏi vật chất tiền bạc, cho gì tao lấy đó. Nhưng tính tao hướng nội 1 phần do tâm lý từ bé nhìn thấy bố mẹ chửi bới đánh nhau vì tiền bạc, nên tâm lý tao luôn dè chừng với ông cụ. Kể tao cũng rất cần 1 câu "con đi làm có ổn không", thay vì "mày có đi làm không", và tiền sinh hoạt tao vẫn gửi hàng tháng.
 
Ủa. Khó sống sao không thuê ở riêng vậy? Bản lĩnh thì đứng lên và đi thôi. Ở ké thì phải chấp nhận chứ 🤣🤣

wdqm8n.png


sao cháu hứa không vào xam nick này lại nuốt lời vậy cháu?
 
Bố đời với cha mẹ thì tao không bao giờ, tao đi thưa về trình, thậm chí còn không đi qua đêm. Bệnh tật tao đưa đi viện dù là nửa đêm, tao vẫn hỏi thăm bệnh tật nhưng nói tao giả tạo. Tao không đem tiền bạc làm thước đo tình cảm gia đình vì từ tấm bé tao không đòi hỏi vật chất tiền bạc, cho gì tao lấy đó. Nhưng tính tao hướng nội 1 phần do tâm lý từ bé nhìn thấy bố mẹ chửi bới đánh nhau vì tiền bạc, nên tâm lý tao luôn dè chừng với ông cụ. Kể tao cũng rất cần 1 câu "con đi làm có ổn không", thay vì "mày có đi làm không", và tiền sinh hoạt tao vẫn gửi hàng tháng.
Chưa có vợ con thì tốt đó .. mướn phòng gần nhà.. phòng đó để nghĩ ngơi.. chứa đồ cá nhân của mày...
Cũng vẫn đi làm .về bình thường.. khi cần nghĩ ngơi thì qua phòng đó... Qua đêm thì nói tăng ca, làm đêm...khi người trong nhà gia đình bất hoà.. cách tốt nhất là nên tránh mặt nhau...
 
Tao ở chung nhà với bố mẹ, thu nhập tao thấp dù vẫn đóng góp trang trải gia đình 1/2 lương + tiền phát sinh lặt vặt nhưng bị xem thường từ đồng lương tới bản thân. Lắm lúc tao ức chế muốn quậy nát cái nhà nhưng vì sợ mang tiếng bất hiếu mất dạy nên ngậm miệng im lặng nuốt cho qua, và hiện tại nhà là nhà của ông cụ không phải nhà của tao, tao cảm giác như đang đi ở thuê chính căn nhà tao ở từ tấm bé mà đôi khi ức chế, bức xúc nhưng không có quyền lên tiếng.

Tao sống trong cái phòng chật chội, đồ đạc để chung, ăn ngủ trong cái phòng đó nhưng không có sự riêng tư. Ông cụ nhà tao thích vô là vô, lâu lâu moi đồ lục đồ của tao, xong kêu tao bỏ cái này vứt cái kia, không tôn trọng sự riêng tư của tao. Tao mua cái gì về, sưu tầm đồ cũ có giá trị nhưng cũng phán xét chửi bới, không vừa ý tao cái gì nếu không chửi tao được thì quay ra nhè nhiết mẹ tao cả ngày. Vừa rồi thằng cha ông anh rể họ bữa hứa cho đồ nhưng thất hứa đéo cho nữa rồi quay ra chửi tao ngu (đéo biết tao làm gì sai), tao nói lại thì chửi tao hỗn hào mất dạy.

Còn rất nhiều vấn đề khác tao không kể hết. Tóm lại tao bị coi thường từ chính căn nhà của tao, tao đi đi về về lầm lủi như 1 cái bóng, không nói chuyện với ai trong gia đình. Tao nghĩ tới dọn ra riêng nhưng mẹ tao ở lại cũng ăn hành suốt ngày nên tao cũng không nỡ. Kéo theo mẹ tao đi thì hiện tài chính bấp bênh tao sợ bà khổ. Loser khổ lắm bọn mày ạ

Có thằng nào hoàn cảnh giống tao không.Theo bọn mày làm gì để giải thoát?
ngu, cái sai của m là quá đại học nhưng lại ở với obz.
 
Tao ở chung nhà với bố mẹ, thu nhập tao thấp dù vẫn đóng góp trang trải gia đình 1/2 lương + tiền phát sinh lặt vặt nhưng bị xem thường từ đồng lương tới bản thân. Lắm lúc tao ức chế muốn quậy nát cái nhà nhưng vì sợ mang tiếng bất hiếu mất dạy nên ngậm miệng im lặng nuốt cho qua, và hiện tại nhà là nhà của ông cụ không phải nhà của tao, tao cảm giác như đang đi ở thuê chính căn nhà tao ở từ tấm bé mà đôi khi ức chế, bức xúc nhưng không có quyền lên tiếng.

Tao sống trong cái phòng chật chội, đồ đạc để chung, ăn ngủ trong cái phòng đó nhưng không có sự riêng tư. Ông cụ nhà tao thích vô là vô, lâu lâu moi đồ lục đồ của tao, xong kêu tao bỏ cái này vứt cái kia, không tôn trọng sự riêng tư của tao. Tao mua cái gì về, sưu tầm đồ cũ có giá trị nhưng cũng phán xét chửi bới, không vừa ý tao cái gì nếu không chửi tao được thì quay ra nhè nhiết mẹ tao cả ngày. Vừa rồi thằng cha ông anh rể họ bữa hứa cho đồ nhưng thất hứa đéo cho nữa rồi quay ra chửi tao ngu (đéo biết tao làm gì sai), tao nói lại thì chửi tao hỗn hào mất dạy.

Còn rất nhiều vấn đề khác tao không kể hết. Tóm lại tao bị coi thường từ chính căn nhà của tao, tao đi đi về về lầm lủi như 1 cái bóng, không nói chuyện với ai trong gia đình. Tao nghĩ tới dọn ra riêng nhưng mẹ tao ở lại cũng ăn hành suốt ngày nên tao cũng không nỡ. Kéo theo mẹ tao đi thì hiện tài chính bấp bênh tao sợ bà khổ. Loser khổ lắm bọn mày ạ

Có thằng nào hoàn cảnh giống tao không.Theo bọn mày làm gì để giải thoát?
.
 
Tao ở chung nhà với bố mẹ, thu nhập tao thấp dù vẫn đóng góp trang trải gia đình 1/2 lương + tiền phát sinh lặt vặt nhưng bị xem thường từ đồng lương tới bản thân. Lắm lúc tao ức chế muốn quậy nát cái nhà nhưng vì sợ mang tiếng bất hiếu mất dạy nên ngậm miệng im lặng nuốt cho qua, và hiện tại nhà là nhà của ông cụ không phải nhà của tao, tao cảm giác như đang đi ở thuê chính căn nhà tao ở từ tấm bé mà đôi khi ức chế, bức xúc nhưng không có quyền lên tiếng.

Tao sống trong cái phòng chật chội, đồ đạc để chung, ăn ngủ trong cái phòng đó nhưng không có sự riêng tư. Ông cụ nhà tao thích vô là vô, lâu lâu moi đồ lục đồ của tao, xong kêu tao bỏ cái này vứt cái kia, không tôn trọng sự riêng tư của tao. Tao mua cái gì về, sưu tầm đồ cũ có giá trị nhưng cũng phán xét chửi bới, không vừa ý tao cái gì nếu không chửi tao được thì quay ra nhè nhiết mẹ tao cả ngày. Vừa rồi thằng cha ông anh rể họ bữa hứa cho đồ nhưng thất hứa đéo cho nữa rồi quay ra chửi tao ngu (đéo biết tao làm gì sai), tao nói lại thì chửi tao hỗn hào mất dạy.

Còn rất nhiều vấn đề khác tao không kể hết. Tóm lại tao bị coi thường từ chính căn nhà của tao, tao đi đi về về lầm lủi như 1 cái bóng, không nói chuyện với ai trong gia đình. Tao nghĩ tới dọn ra riêng nhưng mẹ tao ở lại cũng ăn hành suốt ngày nên tao cũng không nỡ. Kéo theo mẹ tao đi thì hiện tài chính bấp bênh tao sợ bà khổ. Loser khổ lắm bọn mày ạ

Có thằng nào hoàn cảnh giống tao không.Theo bọn mày làm gì để giải thoát?
Đồ sát hết con mẹ chúng nó cho tao
 
Top