Chúng mày đã từng mắc trầm cảm ko ?

anhhungxudao9x

Trai thôn
Thực sự lúc đó t ko nghĩ và chưa từng mình bị trầm cảm như vậy .Thằng nào bị rồi mới biết nó kinh khủng như thế nào .Đây là câu chuyện của t , năm đó là tầm 2017 t ra trường cầm trên tay tấm bằng loại giỏi đầy tự tin đi xin việc .Nhưng tất cả đều bị trượt từ nhà nước đến tư nhân , t nhận ra tấm bằng này đéo có yn và tác dụng gì nếu mày ko kĩ năng ko có yếu tố phụ , lúc đó t ko có việc làm 1 mình bơ vơ ở hn t thực sự suy sụp trầm cảm cực kì ra trường đc hơn nửa năm nhưng ko tìm đc việc ưng ý phải đi lao động chân tay kiếm tiền đủ sống , tao tự cô lập tao lại ko muốn nc với bất kì ai về quê hơn năm rồi cũng ko về luôn , những đam mê trước kia như game hay đá bóng tao bỏ hết , tao ngủ rất ít chỉ 3-4 tiếng thôi cứ tối lại khóc .Suy nghĩ linh tinh mình là thằng thất bại vô dụng , bố mẹ nuôi ăn học phí tiền , xong rồi thấy bạn bè thành công thêm tự ti hơn >LÚc đó tao off hết các mạng xh thậm chí điện thoại t để im lặng để khỏi nghe , cứ đi làm về <Lúc đó t làm bưng bê ở nhà hàng > cái phòng t như 1 đống rác , t toàn suy nghĩ tiêu cực và đã có ý định tự tử rồi .Cũng lên mạng tìm hiểu cách ra đi nhẹ nhàng nhất .Nhưng có 1 sự kiện khiến tao quyết tâm điều trị bệnh và suy nghĩ lại , đó là hôm đó bố tao điện cho tao ,ông lo vì hơn tháng rồi ông ko điện đc <Mấy hôm đó t vứt điện thoại lung tung> lần đầu tiên t thấy bố tao khóc <tính bố tao khá cứng và gia trưởng > tao cũng kể cho ông nghe tao thất bại như thế nào ,tao cũng nói lời trăn trối về bố mẹ hãy quên 1 thằng vô dụng như con đi , tao định hôm đó tự tử thật , định làm nốt hôm đây đi từ biệt 1 vài bạn thân rồi ra đi .THì ối zồi ôi t đéo tin đc vừa nói xong lúc trưa tao tạt qua phòng thì thấy bố mẹ tao đang đứng ở cửa rồi .Hai ông bà ôm tao và khóc , t cũng khóc luôn .Thế là ông ở lại với tao đúng 3 tháng sợ tao làm sao .Xong t cũng quyết tâm đi khám và điều trị bệnh <Lúc đó t có ăn bám bố mẹ nhưng cố gắng suy nghĩ tích cực > .Giờ tao đi làm rồi , công việc cũng ưa thích nhưng dù khó khăn cũng luôn tránh suy nghĩ tiêu cực .Giờ nghĩ lại khoảng thời gian đó tao ám ảnh mãi
 
Thực sự lúc đó t ko nghĩ và chưa từng mình bị trầm cảm như vậy .Thằng nào bị rồi mới biết nó kinh khủng như thế nào .Đây là câu chuyện của t , năm đó là tầm 2017 t ra trường cầm trên tay tấm bằng loại giỏi đầy tự tin đi xin việc .Nhưng tất cả đều bị trượt từ nhà nước đến tư nhân , t nhận ra tấm bằng này đéo có yn và tác dụng gì nếu mày ko kĩ năng ko có yếu tố phụ , lúc đó t ko có việc làm 1 mình bơ vơ ở hn t thực sự suy sụp trầm cảm cực kì ra trường đc hơn nửa năm nhưng ko tìm đc việc ưng ý phải đi lao động chân tay kiếm tiền đủ sống , tao tự cô lập tao lại ko muốn nc với bất kì ai về quê hơn năm rồi cũng ko về luôn , những đam mê trước kia như game hay đá bóng tao bỏ hết , tao ngủ rất ít chỉ 3-4 tiếng thôi cứ tối lại khóc .Suy nghĩ linh tinh mình là thằng thất bại vô dụng , bố mẹ nuôi ăn học phí tiền , xong rồi thấy bạn bè thành công thêm tự ti hơn >LÚc đó tao off hết các mạng xh thậm chí điện thoại t để im lặng để khỏi nghe , cứ đi làm về <Lúc đó t làm bưng bê ở nhà hàng > cái phòng t như 1 đống rác , t toàn suy nghĩ tiêu cực và đã có ý định tự tử rồi .Cũng lên mạng tìm hiểu cách ra đi nhẹ nhàng nhất .Nhưng có 1 sự kiện khiến tao quyết tâm điều trị bệnh và suy nghĩ lại , đó là hôm đó bố tao điện cho tao ,ông lo vì hơn tháng rồi ông ko điện đc <Mấy hôm đó t vứt điện thoại lung tung> lần đầu tiên t thấy bố tao khóc <tính bố tao khá cứng và gia trưởng > tao cũng kể cho ông nghe tao thất bại như thế nào ,tao cũng nói lời trăn trối về bố mẹ hãy quên 1 thằng vô dụng như con đi , tao định hôm đó tự tử thật , định làm nốt hôm đây đi từ biệt 1 vài bạn thân rồi ra đi .THì ối zồi ôi t đéo tin đc vừa nói xong lúc trưa tao tạt qua phòng thì thấy bố mẹ tao đang đứng ở cửa rồi .Hai ông bà ôm tao và khóc , t cũng khóc luôn .Thế là ông ở lại với tao đúng 3 tháng sợ tao làm sao .Xong t cũng quyết tâm đi khám và điều trị bệnh <Lúc đó t có ăn bám bố mẹ nhưng cố gắng suy nghĩ tích cực > .Giờ tao đi làm rồi , công việc cũng ưa thích nhưng dù khó khăn cũng luôn tránh suy nghĩ tiêu cực .Giờ nghĩ lại khoảng thời gian đó tao ám ảnh mãi
Mừng cho mày đã vượt qua, theo tao thì đọc sách nhiều cũng là 1 trong những cách giúp thoát khỏi trầm cảm, vì khi tầm nhìn mở mang tự mày sẽ thoát ra khỏi những thứ tiêu cực đang vướng phải
 
Tao thề với chúng mày lúc đó tao đéo nghĩ mình mắc chứng trầm cảm đâu , lúc đó đối với tao cuộc sống nó cứ buồn buồn vô vị , sáng mở mắt ra thì tao cứ thấy lo lo <tao đéo biết tại sao luôn > đi làm như thằng mất trí rơi bát đĩa mấy lần . tối về thì khóc và khóc , đéo ngủ đc luôn hồi đó tao hay lạm dụng thuốc ngủ lắm .Nhưng đm ngủ rồi thì lại toàn mơ nhảy tầng nhảy lầu <vì t thuê phòng ở tầng 3 .Giờ nghĩ lại sợ vcl ra
 
lâu ngày ko có hơi gái là t cũng bị trầm cảm nhẹ
có gái là tự khỏi ko phải thuốc men gì hết :))
 
Đồng cảm bro, nhiều khi mặc cảm lắm, cái thời e còn vừa đi học, vừa tập tành buôn, nhưng sau này thực trạng nhìn ra buồn đau lòng quá, tiền bạc nhận được thua kém bạn bè.

Có những lúc buồn, sáng tự giật mình thức sớm, hay có đêm buồn trầm ngâm. Quay lại nhìn gia đình, rồi biết báo hiểu thôi. Báo hiếu xong, sau này không cần vợ con, tự vẫn cũng được, hay làm pha cuối đời bùng nổ :vozvn (20)::vozvn (20):
 
lâu ngày ko có hơi gái là t cũng bị trầm cảm nhẹ
có gái là tự khỏi ko phải thuốc men gì hết :))
5 6 tháng nay ko được địt tao cũng trầm cảm lắm :too_sad:
Đi chết với tôi không bạn ?:too_sad:
làm sao vượt qua trầm cảm tốt nhất vậy bro
Mới ra trường làm cho cty tke lương 3m.làm xong tối trông quán nét đến 12h đêm.h nghĩ lại thấy sợ
các m tìm miếng dán hạ sốt chống trầm cảm mê sảng

cuc-tien-500k-la-mieng-dan-ha-sot.webp
 
Lúc đầu m nên trọ cùng 1 đứa hay vài đứa nữa sẽ tốt hơn. Hằng ngày tiếp xúc nhiều người lên. Những sự tích cực từ môi trường sẽ giúp m tốt hơn. Đừng ở một mình dễ auy nghĩ linh tinh rồi nghĩ quẩn
 
T bị rối loạn lo âu được 2 năm nay rồi , nhiêu khi mệt mỏi nhưng đéo biết làm sao , nhưng chúc m sớm lấy lại tinh thần " Ngày mai là một ngày mới "
 
Tao chưa trầm cảm nhưng tao từng địt một con trầm cảm, nước nôi với co bóp nó thất thường vcl. :-?
 
Bế tắc và trầm cảm là 2 trạng thái gần giống nhau. Tao đã trải qua cả 2.
1 là hồi THPT, bố mẹ ko tin tưởng vì tao nhiều lần trộm cắp, game gủng, nói dối trốn học v.v... nhà lúc đó cũng ko khá giả lắm nhưng bà già cứ bắt tao học các kiểu thầy giỏi cô giỏi, gia sư các kiểu tốn kém vl ra trong khi càng ngày tao càng căng thẳng và chán học, lâu dần thấy chán đời, ko muốn làm gì, ko muốn gặp ai, đi học xong về nhà chỉ muốn trốn vào phòng. Nửa năm liền tao cứ trốn tránh mọi người như thế, cũng có lúc muốn bỏ đi, muốn chết cho xong. Sau này mới biết là 1 dạng trầm cảm.
 
t cũng đã từng thậm chí nặng hơn m nhiều nhiều lần.
T làm MC event đc mấy năm rồi, năm ngoái có về quê mở 1 cty nhỏ về tổ chức sk và đào tạo knm... Sau 1 thời gian làm như trâu, mỗi ngày đều làm 16-18h thì bỗng 1 ngày t bị ốm nặng trong mấy tháng liên tục, và trong mấy tháng đó có lúc t đã có những suy nghĩ, hành động và lời nói ko đc bình thường.... Như bị điên luôn, cứ như ma nhập vậy.... Cũng đã từng có suy nghĩ tiêu cực đến mức muốn tự tử do thất bại về công việc, cty t mở ra đc vài tháng phải đóng cửa do ảnh hưởng dịch và lý do chính là t bị ốm cũng ko làm ăn gì đc...
Trong khoảng time đó t còn phải xuống Hn vào Bạch Mai khám và uống thuốc thần kinh 1 thời gian dài...
Có những lúc t nghĩ t ko thể vượt qua đc khoảng thời gian đó, nhưng rồi lâu lâu thì mọi chuyện cũng sẽ qua thôi.
Cứ nghĩ tích cực lên mà sống.
Thi thoảng bh vẫn nghĩ lại khoảng thời gian đó rồi thở dài, nghĩ về những chuyện cũ .... Chỉ vì ham hư danh, sĩ diện mà mất đi chính mình, tốn bao tiền của gd...
 
Tao mới trải qua 2 tháng. Nhưng cho hỏi công việc của mày giờ được gọi lac thành công chưa. Vì mày giỏi thế k làm việc gjf to tât dễ trầm cảm lắm.
 
T từng trầm cảm 2 lần và hiện tại vẫn đang lấy thuốc điều trị ở bv tâm thần. Lần đầu do bị tình đầu bỏ khi yêu xa,1m t ở trong sài gòn bơ vơ ko gia đình, ko bạn bè, học hành thì bết bát do ko có đam mê. Hiện tại thì do dịch dã stress, con cái và tác dụng phụ khi sử dụng ma tuý thời gian dài (m có thể đọc lại thread của t trong box ăn chơi). Đến bh thì đầu óc t cũng đỡ nhiều và gần về trạng thái bt rồi. T rút kinh nghiệm qua 2 lần trầm cảm này là m càng đóng các mqh của m thì bệnh càng nặng và khó chữa. Giờ t cứ đi chơi bời bạn bè, thể dục thể thao tăng cường uống bổ não( khó ngủ thì uống thuốc an thần cho đỡ suy nghĩ nhiều), gặp những người có năng lượng sống tích cực để họ truyền lại cho mình. Bệnh cứ từ tâm mà ra thì phải chữa từ tâm trước. Suy nghĩ tích cực lên nhé tml vì mình còn may mắn hơn rất nhiều người rồi. Chúc thằng ml khỏi bệnh và thành công.
 
Thực sự lúc đó t ko nghĩ và chưa từng mình bị trầm cảm như vậy .Thằng nào bị rồi mới biết nó kinh khủng như thế nào .Đây là câu chuyện của t , năm đó là tầm 2017 t ra trường cầm trên tay tấm bằng loại giỏi đầy tự tin đi xin việc .Nhưng tất cả đều bị trượt từ nhà nước đến tư nhân , t nhận ra tấm bằng này đéo có yn và tác dụng gì nếu mày ko kĩ năng ko có yếu tố phụ , lúc đó t ko có việc làm 1 mình bơ vơ ở hn t thực sự suy sụp trầm cảm cực kì ra trường đc hơn nửa năm nhưng ko tìm đc việc ưng ý phải đi lao động chân tay kiếm tiền đủ sống , tao tự cô lập tao lại ko muốn nc với bất kì ai về quê hơn năm rồi cũng ko về luôn , những đam mê trước kia như game hay đá bóng tao bỏ hết , tao ngủ rất ít chỉ 3-4 tiếng thôi cứ tối lại khóc .Suy nghĩ linh tinh mình là thằng thất bại vô dụng , bố mẹ nuôi ăn học phí tiền , xong rồi thấy bạn bè thành công thêm tự ti hơn >LÚc đó tao off hết các mạng xh thậm chí điện thoại t để im lặng để khỏi nghe , cứ đi làm về <Lúc đó t làm bưng bê ở nhà hàng > cái phòng t như 1 đống rác , t toàn suy nghĩ tiêu cực và đã có ý định tự tử rồi .Cũng lên mạng tìm hiểu cách ra đi nhẹ nhàng nhất .Nhưng có 1 sự kiện khiến tao quyết tâm điều trị bệnh và suy nghĩ lại , đó là hôm đó bố tao điện cho tao ,ông lo vì hơn tháng rồi ông ko điện đc <Mấy hôm đó t vứt điện thoại lung tung> lần đầu tiên t thấy bố tao khóc <tính bố tao khá cứng và gia trưởng > tao cũng kể cho ông nghe tao thất bại như thế nào ,tao cũng nói lời trăn trối về bố mẹ hãy quên 1 thằng vô dụng như con đi , tao định hôm đó tự tử thật , định làm nốt hôm đây đi từ biệt 1 vài bạn thân rồi ra đi .THì ối zồi ôi t đéo tin đc vừa nói xong lúc trưa tao tạt qua phòng thì thấy bố mẹ tao đang đứng ở cửa rồi .Hai ông bà ôm tao và khóc , t cũng khóc luôn .Thế là ông ở lại với tao đúng 3 tháng sợ tao làm sao .Xong t cũng quyết tâm đi khám và điều trị bệnh <Lúc đó t có ăn bám bố mẹ nhưng cố gắng suy nghĩ tích cực > .Giờ tao đi làm rồi , công việc cũng ưa thích nhưng dù khó khăn cũng luôn tránh suy nghĩ tiêu cực .Giờ nghĩ lại khoảng thời gian đó tao ám ảnh mãi
rồi mày đi chữa có phải uống thuốc chống trầm cảm ko ?
 
Top