Câu này trong kinh Kim cương, dịch theo chữ thì là "trụ tâm ở chỗ không trụ", "ở chỗ không trụ mà sinh tâm", nghĩa là ko để tâm vướng mắc vào cái gì, ko phan duyên. Hay nói cách khác là "đối cảnh tâm không mạc vấn thiền".
Trong kinh điển Pali, có những đoạn kinh ý nghĩa tương đương, vd:
- nếu có dính mắc, dựa vào (lục trần, v.v...) sẽ có dao động, có dao động sẽ có thiên về, có thiên về sẽ có đến, có đi, do vậy có đời trước, đời này, đời sau. Nếu ko dính mắc, ko dựa vào sẽ ko có dao động, do vậy ko có thiên về, ko có đến, ko có đi, ko có đời trước đời này và đời sau.
- những cái mắt thấy chỉ là cái mắt thấy, cái thọ tưởng chỉ là cái thọ tưởng, cái thức tri chỉ là cái thức tri. Nghĩa là hoàn toàn cảm nhận, ý thức được mọi việc xảy ra trong và ngoài mình nhưng tâm ko động, ko chạy theo, ko nắm bắt tướng chung hay tướng riêng. Vd:
+ Một cô gái khả ái đi qua trước mặt anh, a liền đưa mắt ngó, tia cô ấy, lòng anh nổi lên dục vọng, ý a bắt đầu nghĩ bậy, cô ấy đi qua anh ngoái nhìn theo, tối về anh còn nhớ như in cô ấy cả hình dáng lẫn chi tiết như tóc tai quần áo, a bấn loạn trong lòng v.v.... Như vậy là tâm anh chạy theo cô ấy, a bị dính mắc. Từ những cái mắt thấy, cảm nhận đã khởi nên dục vọng, vọng tâm, v.v... vậy a ko phải là đối cảnh tâm ko.
+ một ng đàn ông đi qua anh, a hoàn toàn nhìn rõ, ý thức rõ ràng, nhưng hắn ta đi qua a kệ, a quên luôn. Tâm a ko vương vấn kẻ đó, bình thản chả khởi lên cảm xúc hay ý đồ gì. Đây chính là đối cảnh tâm ko, là ko dính mắc, là trụ tâm ở chỗ vô trụ, là ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm.
Nếu trong cuộc sống, anh đối nhân tiếp vật đều nhận thức rõ ràng, nhưng bình thản, tâm thanh tịnh không dính mắc như trường hợp 2 thì a là bậc thượng nhân.