Nói ra dài dòng lắm, t tạm kể như vậy: Gia đình t trc đây làm ăn khấm khá, sau bị giải tỏa về chung cư ở cùng nhiều hàng xóm cũ,ngày xưa làm ăn đc nên bố mẹ t chưa bh tiếc tiền làm việc thiện,cảm thấy ai khó khăn giúp đc thì giúp nhưng đéo hiểu sao bọn hàng xóm t có mấy con mụ nó cay cú,ghen ghét luôn tìm cách nói xấu, đặt điều sau lưng nhà t cho là bố mẹ t làm màu, trong khi những lúc chúng nó khó khăn nhất bố mẹ t cũng giúp dù k phải là nhiều tiền. Thời gian ở chung cư, bố mẹ t thương ae trong gia đình ngoại nên bỏ tiền ra 1 phần giúp đỡ, 1 phần cho vay để chúng nó sang nc ngoài lập nghiệp hoặc cho con đi du học. Đến lúc chúng nó có thành tựu rồi thì quay lại cắn ngược gia đình t đến nỗi bố mẹ t uất ức mang bệnh mà mất cùng 1 ngày, tiền thì bị quỵt và lừa. T đang sống trong cảnh sung sướng chỉ sau 1 đêm trở thành tay trắng, bố mẹ mất cùng 1 ngày chẳng ai giúp đỡ, ở bên lo lắng tang sự. Họ hàng bên nội thì toàn người sĩ hão, giúp thì ít xàm loz thì nhiều. Hàng xóm sống quanh thì toàn là lũ khốn nạn, ngoài mặt thì lên thắp hương an ủi, sau lưng thì đặt điều là nhà t bị quả báo, rồi rủa t nghiện ngập. Suốt 5 năm liền t sống như 1 con chó, trong nhà thì k êm ấm vì bọn nhà ngoại liên tục lên làm phiền để cướp nốt cái nhà t đang ở để cho t ra đường,ngoài đường thì cứ bước chân ra khỏi nhà đi học, đi chợ, đi làm là bị hàng xóm cũ soi mói,chỉ trỏ, nói xấu, nhiều lúc t ức lắm chỉ muốn đấm cho mấy con chó đấy 1 phát mà k có bằng chứng. Sau dần t bị trầm cảm rồi mắc chứng tự ti như t nói ở trên đó.T gần như k nói chuyện hay tin tưởng bất cứ 1 ai nữa. Suốt 5 năm liền bạn bè của t hầu như là ở trên mạng, t chưa hề gặp mặt 1 ai trong số đó nhưng t cảm thấy nc hợp và vui thì t vẫn nói, còn bạn thật ngoài đời thì t k có đến 1 đứa.