Tâm sự khoảng thời gian thất bại nhất hay khoảng thời gian tụi bây thất nghiệp đi

Tao từng có mọi thứ trên đời này,vợ đẹp con ngoan nhà lầu xe hơi tiền ngân hàng,cho tới khi tao và vợ li dị tao ăn chơi h đéo còn gì hết mà nợ thì 1 đốn ko biết phải làm sao cho những ngày tới.mấy ngày nay tao lên xam tao siêng còm là để tao quên đi nổi buồn nè mấy tml
Ngu vl tao cũng chuẩn bị ít ngày nữa tòa gọi rồi mà rút kn của mày li hôn xong tu tỉnh éo ăn chơi rước họa vào thân
 
Nhậu thì cỡ độ 4-5/7 thôi, t7 cn còn phải cá hồi chứ
Việc cũng không đến mức quá nhàn nhưng làm lâu thì quen việc =)) nghĩ lại cơ bản việc của t là đi họp rồi về truyền đạt lại cho đám lính mới, đéo có value mẹ gì
Nhà nước hả m vợ con chưa
 
Ngu vl tao cũng chuẩn bị ít ngày nữa tòa gọi rồi mà rút kn của mày li hôn xong tu tỉnh éo ăn chơi rước họa vào thân
Đéo biết nó ăn chơi kiểu gì chắc cờ bạc banh bóng như tao
 
Hối hận cm j, tao cũng lấy vk sinh con tuần sau ra tòa rồi ly thân mấy tháng nay, đời như địa ngục nhưng số phận phải chấp nhận. Người trần mất thịt bk thế éo nào tạo hóa ban cho cái gì cứ phải mạnh mẽ lên mà sống tiếp thôi tml.
M sao li dị vậy dm tao cũng đang bị áp lực chuyện vợ con nè
 
khoảng thời gian thất bại nhất của t : Học xong ra trường đi xin việc đều bị đuổi sau 1-2 tháng vì t giao tiếp kém, t mặc cảm tình trạng gia đình nên t ít nói ,tính t thì lại chậm cả nói lẫn làm nên k đc lòng ng khác mà đi làm văn phòng là nơi để 1 lũ buôn chuyện từ trên xuống dưới tính t chỉ muốn làm việc k thích nói nhảm, nên bị bọn nó ghét, kì thị rồi sau là t bị đuổi hoặc tự xin nghỉ. Lúc đó k biết làm gì t chỉ cắm mặt vào cày game kiếm tiền mưu sinh. Giờ thì bỏ game có việc mới rồi nhưng vẫn k sửa đc thói mặc cảm
 
tao thì thất nghiệp chủ động, thời gian fail nhất là đại học thi rớt 5/10 môn do chưa quen cách học mới, nản vl
 
khoảng thời gian thất bại nhất của t : Học xong ra trường đi xin việc đều bị đuổi sau 1-2 tháng vì t giao tiếp kém, t mặc cảm tình trạng gia đình nên t ít nói ,tính t thì lại chậm cả nói lẫn làm nên k đc lòng ng khác mà đi làm văn phòng là nơi để 1 lũ buôn chuyện từ trên xuống dưới tính t chỉ muốn làm việc k thích nói nhảm, nên bị bọn nó ghét, kì thị rồi sau là t bị đuổi hoặc tự xin nghỉ. Lúc đó k biết làm gì t chỉ cắm mặt vào cày game kiếm tiền mưu sinh. Giờ thì bỏ game có việc mới rồi nhưng vẫn k sửa đc thói mặc cảm
Mày việc lồn gì phải mặc cảm, ngẩng cao đầu lên. Ăn nói thì bỗ bã một tý, nói nhiều sẽ thành quen. Kn bản thân tao này, vì cái kiểu mặc cảm tự ti mà bỏ qua mấy cơ hội lớn. Đéo việc gì phải ngại cả.
 
Tao ksxd cũng bỏ nghề gần năm nay rồi, thất nghiệp từng ấy thời gian, đang muốn tìm kiếm cơ hội khác mà chưa biết làm gì để thay đổi vận mệnh cả. k có tiền, bên nhà ngoại nó cũng khinh mình, mk
 
Thời kỳ khủng hoảng của tao là lúc bị con người yêu lừa mất trăm củ, tao làm ngân hàng, yêu nhau 1 năm, nó nói nhà nó đang vỡ nợ, nên mượn đỡ để xoay, rồi khi bán được nhà sẽ trả tao.

Thế là tao rút gấp thẻ tín dụng ra đưa nó, và sau đó là nó mất tích luôn, liên lạc đéo được, xóa hết zalo facebook, yêu nhau nhiều như vậy, sống chung với nhau, bao nhiêu yêu thương mà nó lại đối xử với tao như vậy, tao ôm 1 cục nợ, sau vài tháng tao xoay đéo được nên bị xếp vào nợ xấu, thế là tao mất việc, làm ngân hàng mà dính nợ xấu là bay ngay.

Tao lang thang kiếm việc làm để trả nợ, chạy grab, shipper các kiểu...ngày làm 16 tiếng mệt vl. Những lúc buồn tao thường lấy điện thoại quay mấy e gái đi qua đi lại ngoài đường rồi up lên youtube, thế đéo nào lại được nhiều ae xem và ủng hộ, thế là tao tiếp tục làm, 6 tháng sau youtube mới bật kiếm tiền và chỉ 6 tháng tiếp theo tao đã trả được hết nợ.
Cuộc sống ko giết chết mình được, tao thấy thật hạnh phúc và trân trọng những gì mình có được ngày hôm nay. Cuối cùng tao chỉ muốn nói với tụi mày là hãy cố gắng lên và đừng bao giờ tin những gì tao nói, nãy giờ tao chỉ xạo lồn thôi.
 
Tao thời đh ham chơi bời,học hết 5 năm đéo ra được trường.rồi con gấu chó của tao bỏ tao theo thằng khác.quẫn trí,bế tắc bỏ mịa học đi làm công nhân.được 1 thời gian làm ổn ổn quen 1 em khá ngon nghẻ,thấy nó cũng ngoan ngoãn,nên mình cũng yêu thật.ai ngờ mình bị nó dắt mũi,dm nó có chồng ở quê rồi.sau vụ đấy nghỉ làm,ở nhà 1 thời gian rồi quyết sang nhật.giờ bên nhật vẫn chưa ổn định nhưng cuộc sống thấy khá khẩm hơn Việt nam chút
 
Mày việc lồn gì phải mặc cảm, ngẩng cao đầu lên. Ăn nói thì bỗ bã một tý, nói nhiều sẽ thành quen. Kn bản thân tao này, vì cái kiểu mặc cảm tự ti mà bỏ qua mấy cơ hội lớn. Đéo việc gì phải ngại cả.
đúng là thứ t đang thiếu chính là ăn nói bỗ bã, t đang cố gắng để trở nên mạnh bạo 1 tí mà khó quá, có lẽ vì 1 tgian dài t k có nc vs ai nên cảm xúc nó bị chai. Vodka cho mày vì lời khuyên, có lẽ tgian tới t sẽ ra ngoài giao lưu bia rượu cho lên trình ăn nói
 
Còn về tao cũng có khoảng 2 năm thất nghiệp. Thời đó chỉ ở nhà chơi game xem sex. Nghĩ lại thấy ngu như chó.

Thời đấy thất nghiệp vì đéo biết làm cái gì. Giờ nếu cho tao quay lại tao sẽ xin đi làm ko lương ở 1 ngành nghề tao thấy thích nhất để học kinh nghiệm.

Đúng là ước mình khôn như bh và trẻ như ngày ấy.
Mày giống tao thấy ngu vcl . Mấy thằng tml trên này đang thất nghiệp thì lo mà học việc xin đi làm đi . Đến lúc chúng m đi làm nhìn mấy thằng bằng lứa mà nó giỏi hơn kiếm tiền ác hơn thì chúng mày sẽ thấy như tao . Nhục vl
 
Mày cứ hơn thua như vậy thì càng ngày càng chậm thôi. Đừng tưởng làm lâu là có nhiều kinh nghiệm. Công nhân chả phải bắt đầu làm lâu hơn tại sao những thằng khác lại chọn bắt đầu muộn 5 năm để học đại học
Xin lỗi mày nhầm vãi đái . Đéo làm gì mày mới thua kém . đời mà k tính toán hơn thua thì lấy gì ra mà phấn đấu ? Đi làm đi học là lấy kinh nghiệm tích lũy phục vụ sự nghiệp . Học đại học ra mày đi xin làm công nhân nó cũng đéo thèm nhận vì nó chỉ trả lương cho cái bằng trung cấp . Còn học đại học xong đòi làm ông chủ luôn thì đếm trên đầu ngón tay được mấy thằng . Các bố đi học toàn địt bọp game gủng thì được cái quách mà xếp xương
 
khoảng thời gian thất bại nhất của t : Học xong ra trường đi xin việc đều bị đuổi sau 1-2 tháng vì t giao tiếp kém, t mặc cảm tình trạng gia đình nên t ít nói ,tính t thì lại chậm cả nói lẫn làm nên k đc lòng ng khác mà đi làm văn phòng là nơi để 1 lũ buôn chuyện từ trên xuống dưới tính t chỉ muốn làm việc k thích nói nhảm, nên bị bọn nó ghét, kì thị rồi sau là t bị đuổi hoặc tự xin nghỉ. Lúc đó k biết làm gì t chỉ cắm mặt vào cày game kiếm tiền mưu sinh. Giờ thì bỏ game có việc mới rồi nhưng vẫn k sửa đc thói mặc cảm
M giờ sao rồi ổn chưa , mặc cảm chuyện gì tâm sự nghe đi thằng lou
 
M sao li dị vậy dm tao cũng đang bị áp lực chuyện vợ con nè
Nc chung quen có lâu ntn đi nữa nhưng về sống là chuyện hoàn toàn khác tao con một nên ở chung rồi mâu thuẫn vkck mâu thuẫn mẹ ck nàng dâu, giờ k thể nào hòa giải đc nữa. Con vk tao tao dạy nó nói nó k nghe k lo j cho ck con nên ct thôi cho nhẹ lòng.
 
Đéo biết nó ăn chơi kiểu gì chắc cờ bạc banh bóng như tao
Đm tao thì có ntn cũng ko mê vô mấy cái đó tao chỉ mê gái thôi mày ơi k đã k vào xam này rồi
 
Tao thời đh ham chơi bời,học hết 5 năm đéo ra được trường.rồi con gấu chó của tao bỏ tao theo thằng khác.quẫn trí,bế tắc bỏ mịa học đi làm công nhân.được 1 thời gian làm ổn ổn quen 1 em khá ngon nghẻ,thấy nó cũng ngoan ngoãn,nên mình cũng yêu thật.ai ngờ mình bị nó dắt mũi,dm nó có chồng ở quê rồi.sau vụ đấy nghỉ làm,ở nhà 1 thời gian rồi quyết sang nhật.giờ bên nhật vẫn chưa ổn định nhưng cuộc sống thấy khá khẩm hơn Việt nam chút
Ôi đàn bà là những niềm đau. Mày ở bên nhật, rãnh quay vlog cuộc sống bên nhật thử xem.
 
Sau khi ra trường đi làm 2 năm chán quá xin nghỉ việc để kiếm việc mới, tính nghỉ xả hơi 1 tháng rồi bắt đầu đi xin việc xong thế đéo nào tính lười nổi lên nghỉ con mẹ nó 1 năm, ở nhà chơi game, suốt ngày thức khuya dậy muộn ăn uống thất thường sinh hoạt đảo lộn, sau khoảng thời gian này sức khỏe sa sút, hiện tại đang lãnh hậu quả là ysl:too_sad:các cụ thấy thế lo quá xin cho chân nhà nước, đang làm được 3 tháng lương 3 cọc 3 đồng mà chán vl quá cảm thấy bế tắc, bất tài vô dụng. Mang tiếng đi làm mấy năm mà chả tiết kiệm được xu nào, t chưa vợ con gì và đã 26t:sad:
 
Sau khi ra trường đi làm 2 năm chán quá xin nghỉ việc để kiếm việc mới, tính nghỉ xả hơi 1 tháng rồi bắt đầu đi xin việc xong thế đéo nào tính lười nổi lên nghỉ con mẹ nó 1 năm, ở nhà chơi game, suốt ngày thức khuya dậy muộn ăn uống thất thường sinh hoạt đảo lộn, sau khoảng thời gian này sức khỏe sa sút, hiện tại đang lãnh hậu quả là ysl:too_sad:các cụ thấy thế lo quá xin cho chân nhà nước, đang làm được 3 tháng lương 3 cọc 3 đồng mà chán vl quá cảm thấy bế tắc, bất tài vô dụng. Mang tiếng đi làm mấy năm mà chả tiết kiệm được xu nào, t chưa vợ con gì và đã 26t:sad:
Chào cán bộ nhà nước, 26 tuổi còn sớm chán, thử quay vlog cuộc sống của cán bộ nhà nước xem, cái này chưa ai làm
 
M giờ sao rồi ổn chưa , mặc cảm chuyện gì tâm sự nghe đi thằng lou
Nói ra dài dòng lắm, t tạm kể như vậy: Gia đình t trc đây làm ăn khấm khá, sau bị giải tỏa về chung cư ở cùng nhiều hàng xóm cũ,ngày xưa làm ăn đc nên bố mẹ t chưa bh tiếc tiền làm việc thiện,cảm thấy ai khó khăn giúp đc thì giúp nhưng đéo hiểu sao bọn hàng xóm t có mấy con mụ nó cay cú,ghen ghét luôn tìm cách nói xấu, đặt điều sau lưng nhà t cho là bố mẹ t làm màu, trong khi những lúc chúng nó khó khăn nhất bố mẹ t cũng giúp dù k phải là nhiều tiền. Thời gian ở chung cư, bố mẹ t thương ae trong gia đình ngoại nên bỏ tiền ra 1 phần giúp đỡ, 1 phần cho vay để chúng nó sang nc ngoài lập nghiệp hoặc cho con đi du học. Đến lúc chúng nó có thành tựu rồi thì quay lại cắn ngược gia đình t đến nỗi bố mẹ t uất ức mang bệnh mà mất cùng 1 ngày, tiền thì bị quỵt và lừa. T đang sống trong cảnh sung sướng chỉ sau 1 đêm trở thành tay trắng, bố mẹ mất cùng 1 ngày chẳng ai giúp đỡ, ở bên lo lắng tang sự. Họ hàng bên nội thì toàn người sĩ hão, giúp thì ít xàm loz thì nhiều. Hàng xóm sống quanh thì toàn là lũ khốn nạn, ngoài mặt thì lên thắp hương an ủi, sau lưng thì đặt điều là nhà t bị quả báo, rồi rủa t nghiện ngập. Suốt 5 năm liền t sống như 1 con chó, trong nhà thì k êm ấm vì bọn nhà ngoại liên tục lên làm phiền để cướp nốt cái nhà t đang ở để cho t ra đường,ngoài đường thì cứ bước chân ra khỏi nhà đi học, đi chợ, đi làm là bị hàng xóm cũ soi mói,chỉ trỏ, nói xấu, nhiều lúc t ức lắm chỉ muốn đấm cho mấy con chó đấy 1 phát mà k có bằng chứng. Sau dần t bị trầm cảm rồi mắc chứng tự ti như t nói ở trên đó.T gần như k nói chuyện hay tin tưởng bất cứ 1 ai nữa. Suốt 5 năm liền bạn bè của t hầu như là ở trên mạng, t chưa hề gặp mặt 1 ai trong số đó nhưng t cảm thấy nc hợp và vui thì t vẫn nói, còn bạn thật ngoài đời thì t k có đến 1 đứa.
 
Chào cán bộ nhà nước, 26 tuổi còn sớm chán, thử quay vlog cuộc sống của cán bộ nhà nước xem, cái này chưa ai làm
M bị nghiện vlog à:vozvn (21):t quay cuộc sống của cân bộ nhà nước thì chắc đéo ai xem vì tẻ nhạt vcl:vozvn (19):giờ bỏ việc thì mất mặt, mất quan hệ của người xin cho mình vào, đấy lại là người thân. Chưa kể trước đấy thất nghiệp 1 năm nên đéo ai tin tưởng nữa. Mà ở lại thì không biết chịu đựng được đến lúc nào nữa. Haiz
 
M bị nghiện vlog à:vozvn (21):t quay cuộc sống của cân bộ nhà nước thì chắc đéo ai xem vì tẻ nhạt vcl:vozvn (19):giờ bỏ việc thì mất mặt, mất quan hệ của người xin cho mình vào, đấy lại là người thân. Chưa kể trước đấy thất nghiệp 1 năm nên đéo ai tin tưởng nữa. Mà ở lại thì không biết chịu đựng được đến lúc nào nữa. Haiz
T sống nhờ làm vlog mà, nó như nhật ký vậy thôi, chỉ khác là thay vì viết thì quay video lại, tao xem thì thấy nhảm vl nhưng người khác lại thích, mày làm thử xem, có khi đó là còn đường mới cho mày
 
Thời khó khăn nhất của mình là cửa hàng gây dựng 3 năm bị chủ nhà nó " cướp" lại. Ngày cuối cùng thông báo cho hơn 20 nhân viên là chúng ta hôm nay là ngày cuối làm việc tao có chuẩn bị sẵn 1 khoản cho a e là 1 tháng lương để a e kiếm việc khác... ( trước đó chủ thông báo cho tao trước 2 tháng... tao thuê lâu nên sau năm thứ 1 là chả hợp đồng đéo gì).
Dọn cửa hàng xong là 3h đêm tao mới về chúng mài à. Trong khoảng thời gian 2 tháng đó đúng là áp lực kinh khủng. Trước bao nhiêu a e tao cố gắng tỏ ra bình thản mạnh mẽ như không có chuyện gì.... Lúc tao đi xe về ra cầu Long Biên nước mắt mới trào ra k kiềm chế được. T là dạng tự tin bản thân vô cùng vì tao làm cái gì ít khi tao bỏ cuộc và thất bại lắm. Tao cứ vứt mẹ xe 1 bên gục mặt vào lan can an toàn của cầu mà khóc thôi. Lần đầu tiên bất lực đến vậy.
Tiếp là con gấu lại chia tay đúng thời điểm này quá nhiều thứ đến với 1 thằng "đàn ông" non non 23 tuổi.... Sau cú đó là bị"ngáo" thật. Không thiết tha đéo gì nữa. Lang thang qua ngày cafe, bar sàn 1 mình. Sau bme thấy ngáo quá dúi vào tay 50 củ bảo đi du lịch đi cho khuây khỏa, t bảo con có thiếu tiền đâu rồi cứ dật dẹo như thế. Khoảng 6 tháng thả trôi.... 1 ngày t ngủ dậy tao k thể cháp nhận mãi như này được tao lấy tiền làm ăn dc dự tính mở cửa hàng lần 2. Lần này tao lựa chọn lĩnh vực mới là Điện Thoại, đi làm thuê 4 tháng là t học dc hết các mánh khóe * chuyên Iphone* thôi nhé. Chắc có lộc làm ăn lại ok ngay. Tao lại vô cùng đẹp trai gái bám đuổi k hết.

Thế nên a e thất nghiệp hay gặp hoàn cảnh khó khăn, ai cũng có thời gian tồi tệ cả thôi quan trọng là đừng để nó "liệt" hẳn luôn. Hãy cố gắng đứng dậy nhanh nhất có thể hòa nhập vào cuộc sống ngoài kia. Có ông bảo chơi game 2~3 năm tôi thật bạn đã "lỗ" 2 năm tuổi trẻ vô giá....
 
Nói ra dài dòng lắm, t tạm kể như vậy: Gia đình t trc đây làm ăn khấm khá, sau bị giải tỏa về chung cư ở cùng nhiều hàng xóm cũ,ngày xưa làm ăn đc nên bố mẹ t chưa bh tiếc tiền làm việc thiện,cảm thấy ai khó khăn giúp đc thì giúp nhưng đéo hiểu sao bọn hàng xóm t có mấy con mụ nó cay cú,ghen ghét luôn tìm cách nói xấu, đặt điều sau lưng nhà t cho là bố mẹ t làm màu, trong khi những lúc chúng nó khó khăn nhất bố mẹ t cũng giúp dù k phải là nhiều tiền. Thời gian ở chung cư, bố mẹ t thương ae trong gia đình ngoại nên bỏ tiền ra 1 phần giúp đỡ, 1 phần cho vay để chúng nó sang nc ngoài lập nghiệp hoặc cho con đi du học. Đến lúc chúng nó có thành tựu rồi thì quay lại cắn ngược gia đình t đến nỗi bố mẹ t uất ức mang bệnh mà mất cùng 1 ngày, tiền thì bị quỵt và lừa. T đang sống trong cảnh sung sướng chỉ sau 1 đêm trở thành tay trắng, bố mẹ mất cùng 1 ngày chẳng ai giúp đỡ, ở bên lo lắng tang sự. Họ hàng bên nội thì toàn người sĩ hão, giúp thì ít xàm loz thì nhiều. Hàng xóm sống quanh thì toàn là lũ khốn nạn, ngoài mặt thì lên thắp hương an ủi, sau lưng thì đặt điều là nhà t bị quả báo, rồi rủa t nghiện ngập. Suốt 5 năm liền t sống như 1 con chó, trong nhà thì k êm ấm vì bọn nhà ngoại liên tục lên làm phiền để cướp nốt cái nhà t đang ở để cho t ra đường,ngoài đường thì cứ bước chân ra khỏi nhà đi học, đi chợ, đi làm là bị hàng xóm cũ soi mói,chỉ trỏ, nói xấu, nhiều lúc t ức lắm chỉ muốn đấm cho mấy con chó đấy 1 phát mà k có bằng chứng. Sau dần t bị trầm cảm rồi mắc chứng tự ti như t nói ở trên đó.T gần như k nói chuyện hay tin tưởng bất cứ 1 ai nữa. Suốt 5 năm liền bạn bè của t hầu như là ở trên mạng, t chưa hề gặp mặt 1 ai trong số đó nhưng t cảm thấy nc hợp và vui thì t vẫn nói, còn bạn thật ngoài đời thì t k có đến 1 đứa.
Đặt trường hợp tao là mày nhé.
tao không tìm được lý do gì để quan tâm chuyện hàng xóm láng giềng hay họ hàng đó hết.
Tại sao ư, vì họ có trả tiền điện, tiền nước cho tao không? Không hề. Họ có cho tiền tao ko, có nấu cơm cho tao ăn ko? Cũng ko. Vậy tại sao tao lại quan tâm lời nói của họ? Wtf? Việt nam có cả triệu người như thế, cả triệu người đéo giúp ích gì cho tao mà toàn nói này nói nọ, ko lẽ tao đấm vỡ mồm từng đứa?.
Cho nên nếu là tao thì tao chả quan tâm mấy người đó, kệ mẹ nó. Tao sống thoải là được.
 
Top