Viết cho em của tôi...

Chào các bác, đây là lần đầu tiên viết truyện, về chính mối tình của tôi. Hy vọng các bác sẽ đón nhận. Và đây đối với tôi cũng chính là một sự chiêm nghiệm về quá khứ, có đúng, có sai, có dại khờ, có bồng bột. Đương nhiên sẽ có sex nhưng sẽ chỉ là phụ, mong các bác có thể đồng hành cùng tôi. Cũng vì là lần đầu nên văn chương có thể lủng củng, các bác chịu khó nhé. Chỉ có thể hứa 1 điều là tôi sẽ viết hết, chắc chắn sẽ k drop nhé. Ok let's go.
Chap 1
Giới thiệu sơ qua cho mọi người biết về tôi: một thằng con trai miền trung chính hiệu, con một, gia đình tạm ổn. Tạm bỏ qua phần 25 tuổi đầu của tôi vì nó không phải là mục chính trong câu chuyện này. Tôi sẽ bắt đầu vào ngày đầu chính thức gặp em.

Bước vào quán bar với một chút bực mình trong người, và cũng đã quá quen với phong cách ở đây, tôi đi thẳng lên room. Sau vài phút chào room mà tôi chẳng còn lạ lẫm gì, khẽ liếc qua dãy nhân viên, mắt tôi dừng lại ở cô bé trong cùng, chỉ bởi tôi nghĩ rằng cô ấy tên trang hay trân gì đấy. Để tôi giải thích cho các bạn hiểu, trong môi trường này, nhân viên làm được một thời gian thì sẽ được đặt các tên khác theo kiểu nhật hoặc tiếng anh như kiểu: julia, momo, alice,... Còn nhân viên mới thì vẫn sẽ để tên tiếng việt. Ở đây thì thường nhân viên mới sẽ còn lạ lẫm với cách làm việc nên sẽ khá ít nói, và với tâm trạng đang khó chịu của tôi thì một nhân viên mới là lựa chọn hợp lý. Order một chai rượu mơ và một ít nước ngọt, tôi thả lưng lên ghế, k quên bảo với em:
- Em muốn uống thì cứ uống thoải mái nhé, hết giờ thì gọi anh.
- Dạ.
Em đáp lại nhẹ nhàng.
Khoảng 15 phút thì em bắt chuyện và mời rượu tôi. Giờ tôi mới biết hoá ra em không phải tên trang hay trân gì cả, chỉ là tóc em đã che mất tên khi đi làm của em thôi (sr các bác k tiện nói ra vì có thể sẽ ảnh hưởng nhiều thứ). Nhưng cũng không quan trọng lắm, mới hay cũ thì cũng thế thôi. Khẽ nhấp một chút rượu, thực tế tôi uống cũng khá được, nhưng cái rượu mơ này k phải loại yêu thích của tôi, nó khá ngọt và dễ uống lúc đầu nhưng khi uống nhiều thì sẽ khiến tôi khá tức ngực. Lúc đầu tôi định gọi chivas nhưng nghĩ lại nhân viên mới chắc cũng k uống đc nhiều nên tôi đổi qua loại này. Bắt đầu trả lời mấy câu hỏi thông thường của em đại loại như anh tên gì? Ở đâu làm gì? Giờ tôi mới bắt đầu để ý tới em hơn, em có chất giọng lai cực kì đặc trưng của vùng núi tây nguyên, khuôn mặt bầu bĩnh cùng má lúm và đôi mắt to tròn. Những thứ mà cho đến sau này đã in sâu và ám ảnh tôi đến mức không thể tưởng tượng được. Như tôi đã nói, tôi là khách quen của những quán bar kiểu này, thời đó vì sĩ diện nên tôi khá tự hào về việc tiêu tiền phung phí vào những chỗ như vậy. Nhưng tôi đâu biết cũng chính vì cái tính sĩ diện và ham chơi đó của tôi mà sau này dẫn đến biết bao nhiêu hậu quả nặng nề.
Sau hôm đấy thì tôi cũng k để ý gì nhiều, phần cũng vì đã quen với phong cách của mấy quán bar kiểu đó rồi. Sau đó thi thoảng tôi có quay lại quán em, tuần khoảng 1-2 lần gì đấy. Rồi cũng quen hơn, và mọi người đều mặc định tôi là khách của em, sau đó em có xin sdt tôi ( thực ra trước đó thì em đã xin rồi nhưng vì tôi khá cục và chảnh chó với những người mới quen nên k cho). Một lần tôi đến cùng bạn, vào room, vì k thấy em nên tôi chọn nhân viên khác ngồi cùng. Lúc sau đi wc thì tình cờ gặp em. Tôi mỉm cười chào em nhưng em lại nhìn tôi với thái độ hơi khó chịu. Em bảo:
- Sao anh sang mà k nhắn cho em trước.
- Anh sang thấy bảo em ở room rồi nên anh chọn người khác thôi. (Thực ra là lúc đó và cả sau này cũng thế, có bao giờ tôi sang mà báo trước đâu)
Em quay lưng bỏ đi. Tôi cũng bỏ về room. Suy nghĩ đơn giản: moẹ đã ngồi vs khách khác rồi còn đòi bố nhắn cái đéo giề. Lúc đó k hiểu sao tôi lại cảm thấy bực mình, thêm cả chút khó chịu kiểu hơi ghen tuông, nhưng cũng có cả chút vui vì cảm giác em đang ghen. Nói chung lẫn lộn chả biết giải thích thế nào. Thôi thì uống mẹ cho say rồi về ngủ. Bẵng đi 1 tuần tôi lại sang. Lần này tôi ngồi ở counter. Gặp lại trong lòng tôi thấy khá vui, nhưng vẫn phải tỏ vẻ lạnh lùng chảnh chó, vì lúc đó tôi nghĩ mình có giá mà:)) k cao to nhưng mặt mũi tôi nhìn cũng tạm ổn, có chút công tử lạnh lùng. Ngoài lề chút là lúc này tôi cũng bắt đầu kinh doanh, cũng là một quán bar, với mấy thằng bạn thân chí cốt thời đại học. Nên có thể nói là cũng ok.
Lại như cũ, lại bắt đầu câu chuyện bằng mấy câu nhảm nhí kiểu khoẻ k anh gì gì đó. Đến gần cuối buổi em nt cho tôi: mai em off đi chơi k anh. Ôi dồi đang cô đơn lại còn gặp gái xinh rủ đi chơi, k đồng ý thì có lỗi với con tờ rym, nhầm con tim quá.
Tạm dừng nhé, tối rảnh lại viết tiếp.
 
Chào các bác, đây là lần đầu tiên viết truyện, về chính mối tình của tôi. Hy vọng các bác sẽ đón nhận. Và đây đối với tôi cũng chính là một sự chiêm nghiệm về quá khứ, có đúng, có sai, có dại khờ, có bồng bột. Đương nhiên sẽ có sex nhưng sẽ chỉ là phụ, mong các bác có thể đồng hành cùng tôi. Cũng vì là lần đầu nên văn chương có thể lủng củng, các bác chịu khó nhé. Chỉ có thể hứa 1 điều là tôi sẽ viết hết, chắc chắn sẽ k drop nhé. Ok let's go.
Chap 1
Giới thiệu sơ qua cho mọi người biết về tôi: một thằng con trai miền trung chính hiệu, con một, gia đình tạm ổn. Tạm bỏ qua phần 25 tuổi đầu của tôi vì nó không phải là mục chính trong câu chuyện này. Tôi sẽ bắt đầu vào ngày đầu chính thức gặp em.

Bước vào quán bar với một chút bực mình trong người, và cũng đã quá quen với phong cách ở đây, tôi đi thẳng lên room. Sau vài phút chào room mà tôi chẳng còn lạ lẫm gì, khẽ liếc qua dãy nhân viên, mắt tôi dừng lại ở cô bé trong cùng, chỉ bởi tôi nghĩ rằng cô ấy tên trang hay trân gì đấy. Để tôi giải thích cho các bạn hiểu, trong môi trường này, nhân viên làm được một thời gian thì sẽ được đặt các tên khác theo kiểu nhật hoặc tiếng anh như kiểu: julia, momo, alice,... Còn nhân viên mới thì vẫn sẽ để tên tiếng việt. Ở đây thì thường nhân viên mới sẽ còn lạ lẫm với cách làm việc nên sẽ khá ít nói, và với tâm trạng đang khó chịu của tôi thì một nhân viên mới là lựa chọn hợp lý. Order một chai rượu mơ và một ít nước ngọt, tôi thả lưng lên ghế, k quên bảo với em:
- Em muốn uống thì cứ uống thoải mái nhé, hết giờ thì gọi anh.
- Dạ.
Em đáp lại nhẹ nhàng.
Khoảng 15 phút thì em bắt chuyện và mời rượu tôi. Giờ tôi mới biết hoá ra em không phải tên trang hay trân gì cả, chỉ là tóc em đã che mất tên khi đi làm của em thôi (sr các bác k tiện nói ra vì có thể sẽ ảnh hưởng nhiều thứ). Nhưng cũng không quan trọng lắm, mới hay cũ thì cũng thế thôi. Khẽ nhấp một chút rượu, thực tế tôi uống cũng khá được, nhưng cái rượu mơ này k phải loại yêu thích của tôi, nó khá ngọt và dễ uống lúc đầu nhưng khi uống nhiều thì sẽ khiến tôi khá tức ngực. Lúc đầu tôi định gọi chivas nhưng nghĩ lại nhân viên mới chắc cũng k uống đc nhiều nên tôi đổi qua loại này. Bắt đầu trả lời mấy câu hỏi thông thường của em đại loại như anh tên gì? Ở đâu làm gì? Giờ tôi mới bắt đầu để ý tới em hơn, em có chất giọng lai cực kì đặc trưng của vùng núi tây nguyên, khuôn mặt bầu bĩnh cùng má lúm và đôi mắt to tròn. Những thứ mà cho đến sau này đã in sâu và ám ảnh tôi đến mức không thể tưởng tượng được. Như tôi đã nói, tôi là khách quen của những quán bar kiểu này, thời đó vì sĩ diện nên tôi khá tự hào về việc tiêu tiền phung phí vào những chỗ như vậy. Nhưng tôi đâu biết cũng chính vì cái tính sĩ diện và ham chơi đó của tôi mà sau này dẫn đến biết bao nhiêu hậu quả nặng nề.
Sau hôm đấy thì tôi cũng k để ý gì nhiều, phần cũng vì đã quen với phong cách của mấy quán bar kiểu đó rồi. Sau đó thi thoảng tôi có quay lại quán em, tuần khoảng 1-2 lần gì đấy. Rồi cũng quen hơn, và mọi người đều mặc định tôi là khách của em, sau đó em có xin sdt tôi ( thực ra trước đó thì em đã xin rồi nhưng vì tôi khá cục và chảnh chó với những người mới quen nên k cho). Một lần tôi đến cùng bạn, vào room, vì k thấy em nên tôi chọn nhân viên khác ngồi cùng. Lúc sau đi wc thì tình cờ gặp em. Tôi mỉm cười chào em nhưng em lại nhìn tôi với thái độ hơi khó chịu. Em bảo:
- Sao anh sang mà k nhắn cho em trước.
- Anh sang thấy bảo em ở room rồi nên anh chọn người khác thôi. (Thực ra là lúc đó và cả sau này cũng thế, có bao giờ tôi sang mà báo trước đâu)
Em quay lưng bỏ đi. Tôi cũng bỏ về room. Suy nghĩ đơn giản: moẹ đã ngồi vs khách khác rồi còn đòi bố nhắn cái đéo giề. Lúc đó k hiểu sao tôi lại cảm thấy bực mình, thêm cả chút khó chịu kiểu hơi ghen tuông, nhưng cũng có cả chút vui vì cảm giác em đang ghen. Nói chung lẫn lộn chả biết giải thích thế nào. Thôi thì uống mẹ cho say rồi về ngủ. Bẵng đi 1 tuần tôi lại sang. Lần này tôi ngồi ở counter. Gặp lại trong lòng tôi thấy khá vui, nhưng vẫn phải tỏ vẻ lạnh lùng chảnh chó, vì lúc đó tôi nghĩ mình có giá mà:)) k cao to nhưng mặt mũi tôi nhìn cũng tạm ổn, có chút công tử lạnh lùng. Ngoài lề chút là lúc này tôi cũng bắt đầu kinh doanh, cũng là một quán bar, với mấy thằng bạn thân chí cốt thời đại học. Nên có thể nói là cũng ok.
Lại như cũ, lại bắt đầu câu chuyện bằng mấy câu nhảm nhí kiểu khoẻ k anh gì gì đó. Đến gần cuối buổi em nt cho tôi: mai em off đi chơi k anh. Ôi dồi đang cô đơn lại còn gặp gái xinh rủ đi chơi, k đồng ý thì có lỗi với con tờ rym, nhầm con tim quá.
Tạm dừng nhé, tối rảnh lại viết tiếp.
Môi trường room riếc này hơi khó hiểu
 
Tiếp nhé
Tối hôm sau tôi tắm rửa sạch sẽ từ sớm, chờ đợi đến giờ đi chơi. Lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy háo hức đến vậy. Kiếm chút gì ăn nhẹ, gọi video cho em thì em bảo:
- Anh ơi em gái của em đi nữa đc k? Tại nó ở chung vs em mà em đi nó ở nhà một mình cũng tội.
- Thôi anh k quen đâu, có biết em gái em là ai đâu.
- Mà giờ đi thì đi đâu hả anh?
- Thì đi kiếm chỗ nào ăn uống chút gì đó.
- Okay vậy anh qua đón em nhé.
Phi xe sang trước ngõ chỗ trọ của em, nhìn dáng em từ xa đi tới mà k hiểu sao tim tôi đập như trống trường vậy, trong lòng chửi thầm mẹ bố mày có chịu nằm im cho bố mày còn lạnh lùng tạo nét k thì bảo?
Loanh quanh ngoài đường một xíu tôi quyết định vào một cái pub nhẹ nhẹ, chỗ này đồ ăn khá ngon, nhạc k quá to, có thể nói chuyện đc, lại cũng sáng sủa để em k nghĩ gì xấu về tôi. Em gọi một ly nước cam, còn tôi order bia và một chút đồ ăn nhẹ. Gọi đồ ăn thì em bảo k ăn nên tôi ăn 1 mình. Tôi là kiểu người nhác ăn, bởi vậy trong đời chưa bao giờ thấy con số 50kg cả. Ăn đc chừng hơn nửa dĩa thì em bảo: em k thích con trai gầy vs cả bỏ mứa đâu. Thế là lại cắm đầu cố gắng ăn cho hết, chứ mới đi chơi buổi đầu mà để gái chê thì mất hết cả hình tượng. Đm sĩ gái khổ thế đấy. Xong thì cũng bắt đầu nc nhiều hơn. Tôi mới biết em là con út trong nhà 4 anh chị em. Học đh đc 1 năm thì chán quá nên em bỏ về quê. Sau mấy năm thì ở nhà chán, nghe bé em rủ nên lại ra đi làm. Ở chỗ em làm chúng tôi cũng có nc nhưng chưa bao giờ hỏi nhiều về mấy chuyện riêng gia đình cả. Một lúc sau em hỏi:
- Sao anh đi bar nhiều vậy? Vào đó k thấy phí tiền hả? ( chỗ tôi hay đi 1 lon bia bth kiểu tiger ken có giá khoảng 165, coca nước suối 110)
- Ừ thì phí nhưng anh quen kiểu đó rồi, nhẹ nhàng lại có người nói chuyện. Với cả nhiều lúc anh cũng có suy nghĩ nếu gặp đc ai đó yêu thì cũng ok. Anh thích con gái từng trải, k thích con gái ngây thơ còn trinh này nọ.
Lúc này tự nhiên em ngừng lại suy nghĩ vu vơ gì đó. Rồi em nói:
- Nhưng mà em thấy có khác gì làm gái đâu anh? Chỉ là nó nhẹ nhàng hơn chút thôi mà?
Tôi hiểu ý em là gì, bởi tôi đã quá quen với loại bar đó, nhưng tôi k nghĩ hoàn toàn giống em.
- Tốt hay xấu nó là do con người, môi trường có thể tác động nhưng lựa chọn vẫn là của mình, nói thẳng ra thời nay chuyện gạ gẫm đâu có thì lạ, nhiều khi ở những môi trường mà em nghĩ là bth nó còn ghê hơn. Như ngân hàng chẳng hạn, bạn anh nó làm bên phòng doanh nghiệp gặp suốt thôi. Quan trọng là bản thân mình, nếu em ở môi trường đó mà em vẫn có thể giữ đc mình thì em lại càng đáng được trân trọng hơn. Suy cho cùng cũng là vì cuộc sống, vì kiếm tiền thôi mà em.
- Uhm thôi về thôi anh, cũng trễ rồi.
Nhìn xuống đồng hồ cũng đã 11h, tôi gật đầu nhẹ, gọi thanh toán rồi đưa em về. Đến nhà thì chúng tôi nt với nhau, k nhớ vì sao lúc đó lại gọi video, nhưng mà từ đó nó trở thành thói quen bất di bất dịch, là nếu nt thì phải gọi kèm video. Sau hôm đó thì chúng tôi gọi điện nt nhiều hơn. Một buổi trưa tỉnh dậy thì em nt:
- Anh đang làm gì đó?
- Ở nhà thôi, đang tính đi xem phim.
- Buổi trưa mà đi xem phim rảnh vậy?
- Uh anh thích xem buổi trưa, ít người, với cả anh toàn đi một mình.
- Sao đi một mình vậy?
- Đi với người khác sợ ngta thích mình. Một mình cho nó khoẻ. ( thi thoảng cũng phải thả thính thử xem ý em nó thế nào đúng k các bác? :))
- Cho em đi với, em k thích anh đâu :)
Ô hô thả chơi mà cắn thật luôn ạ. Ok đã mở đường thì tới thôi. Vào xem phim thì nói thật xem phim thì ít mà liếc em thì nhiều, đầu óc chả tập trung đc tí gì. Mặc dù đã qua mấy mối tình cũng khá sâu đậm, và các loại ăn chơi tôi cũng đều đã trải qua khá nhiều nhưng k hiểu sao lúc này cạnh em tôi lại run và hồi hộp đến vậy. Mãi một lúc tôi quyết định giơ tay mình ra, và chờ đợi. Em khẽ liếc xuống, một lúc k thấy em làm gì tôi rút tay lại, sau đó tôi lại quyết định giơ tay ra tiếp, lần này thì em khẽ cười rồi nắm lấy tay tôi. Vui, vui lắm các bác ạ. Em như cơn mưa đến, tưới mát con tim khô hạn bấy lâu nay của tôi. Từ ngày đó, em với tôi như hình với bóng, thức dậy tôi sẽ sang đón em đi ăn, rồi cf đi dạo, rồi lại đi ăn, rồi về đưa em đi làm. Khuya tan ca lại sang đón ăn đi ăn đi dạo đến gần sáng, rồi về ngủ. Mọi thứ cứ lặp đi lặp lại như vậy. Tôi vốn là một thằng rất cả thèm chóng chán, nhưng lạ là lần này tôi lại k thề cảm thấy điều đó. Tôi có thể đi cạnh em, nhiều lúc k cần nói gì, chỉ đi vậy thôi suốt mấy tiếng đồng hồ.
Sinh nhật tôi, 2h sáng tan làm, đón em rồi qua một quán nhậu khuya thường tới. Ăn một chút chúng tôi ra biển đi dạo, đang đi, dùng hết sự can đảm của mình, tôi kéo em lại, ôm em vào lòng. Có vẻ bất ngờ nhưng em lại để yên cho tôi ôm. Lúc đó tôi chỉ mong sao thời gian đừng trôi nữa, nơi này như chỉ có tôi và em. Tôi hỏi em:
- Em có đồng ý làm người yêu anh k?
- K đc anh ạ, ít nhất là bây giờ thì em k thể.
Một chút thất vọng khẽ dâng lên trong lòng tôi. Dù mới quen nhau hơn 2 tháng nhưng gần như chúng tôi đi vs nhau cả ngày, có lẽ chỉ trừ lúc ngủ và lúc em đi làm. Em đã khiến tôi thực sự thích em, và quyết tâm phải được ở cạnh em. Tôi bảo em:
- Được, anh sẽ đợi em, nhưng anh sẽ chỉ hỏi em đúng 3 lần mà thôi. Đây là lần đầu tiên, nếu sau 3 lần em vẫn k đồng ý thì anh sẽ bỏ cuộc.
7C05BFB1-961E-48B1-943F-40021E6925A3.jpeg

Thời điểm này mặc dù có em nhưng tôi vẫn còn chơi bời lắm, bay lắc tuy k còn liên tục như trước nhưng vẫn còn, khi đi với nhau tôi đã từng hứa sẽ bỏ nhưng mà lúc đó khó thật. Tôi kiểu người chơi với bạn bè nhiều, lại ham vui, cộng thêm việc kinh doanh thuận lợi nên tiền rủng rỉnh, có những tháng tôi làm đc 80tr. Nhưng mà cái thứ ăn chơi thì các bác cũng biết, tiền núi cũng hết chứ nói gì con số 80 của tôi. Một lần đi bay, tôi nói dối em là đi nhậu và k nghe đth, định bụng là hôm sau sẽ bảo em là nhậu say ngủ quên. Nhưng cái câu phụ nữ có giác quan thứ 6 nó là k sai đâu. Tối đó hết giờ làm, gọi tôi k đc, em sang tận trọ tôi tìm. Sáng 5h về tới nhà, bật máy lên thì cuộc gọi em tới ngay. Giọng rất gay gắt:
- Anh đi đâu? Làm gì em k gọi đc?
- Tôi giả vờ ngái ngủ: anh nhậu say ngủ quên mất.
- Anh đừng có lừa em, em sang trọ anh, k có giày của anh.
Vừa nói xong câu thì em tắt máy cái rụp. Tôi thì vẫn đang còn phê vì cuộc bay vừa kết thúc nên quyết định mặc kệ và đi ngủ.
Tỉnh dậy thì trời đã tối, đi ra rửa mặt tắm một cái, nhìn mình trong gương cảm giác như già đi mấy tuổi, cái này chắc bác nào chơi thì sẽ hiểu. Kiếm chút gì bỏ bụng, nt cho em thì k rep, gọi cũng k đc. Tôi thì vẫn tính cục nên đã thế tôi mặc kệ luôn. Mấy ngày k gặp em khiến tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Lại mò sang quán bar em làm. Lại những câu hỏi theo kiểu có lệ nhàm chán. Rồi em uống, bth em k uống nhiều nhưng k hiểu sao hôm đó em lại uống ghê đến vậy. Lúc về tôi chạy xe theo em phía sau, giữa đường em ngã vì say quá. Chạy vội lại đỡ em dậy, dựng xe lên thì thấy em móc đth ra gọi cho bé em. Gọi mãi k đc em khóc như một đứa con nít, rồi em ói. Chả hiểu sao lúc đó tôi luống cuống k biết phải làm gì. Thú thật tôi rất ghét nhìn thấy con gái khóc. Lúc đó tôi cảm thấy đau lòng và bất lực kinh khủng. Cuối cùng tôi quyết định ôm em.
- Anh xin lỗi, em đừng khóc nữa đc k.
Đẩy tôi ra em oà lên:
- Anh tệ lắm, anh cút đi đừng theo em nữa. Rồi em phóng xe về. Tôi bất lực chạy theo sau, nhìn dáng em nhỏ bé xiêu vẹo đi vào trọ khiến tôi cảm thấy mình tồi tệ ghê gớm.
 
Môi trường room riếc này hơi khó hiểu
Là vào quán nó sẽ có 2 lựa chọn, ngồi ở quầy bar hoặc là lên phòng riêng, lên phòng thì bác có thể chọn bất kì nhân viên nào ngồi cùng.
 
Tiếp nhé

Đêm đó về nhà trằn trọc đến sáng mà chẳng ngủ được, phần thì lo cho em, phần lại k biết phải làm sao để em có thể bỏ qua. Gọi điện thì em k nghe, nt k trả lời, bất lực. Vậy nên cách duy nhất để có thể gặp em đó là đến quán em liên tục, và nó hiệu quả, kiểu mưa dầm thấm lâu ấy các bác. Dần dần em cũng chịu rep tn, rồi đi chơi lại với tôi, và mọi thứ lại bth. Thấm thoắt thì cũng gần đến tết, một ngày off của em, như thường lệ chúng tôi đi ăn. Tôi chọn một nhà hàng hơi kiểu âu sang trọng một chút, vì cũng lâu rồi chưa đi ăn mấy chỗ mới lạ. Lúc đang ăn tự nhiên em hỏi:

- Anh tính cầu hôn em hay gì mà đưa em tới chỗ này vậy?

- Khùng quá anh cũng mới tới chỗ này lần đầu mà.

Đúng là tôi mới tới đây lần đầu thật, nhưng câu hỏi của em làm tôi bỗng nhiên suy nghĩ, hay là em đang gợi ý tôi nhỉ. Ăn xong chúng tôi đi tô tượng. Em của tôi có một sở thích k bao giờ chán đó là tô tượng, mỗi lần 2-3 tiếng và phải đem cái tượng đó về cho bằng đc dù nó xấu hay đẹp. Em ngồi tô còn tôi thì cứ ngồi suy nghĩ mãi về câu nói lúc ăn của em. Rồi tôi nghĩ lại thời gian gần đó, em cũng mở lòng nhiều. Có những lúc hai đứa đi dạo em còn cho tôi nắm tay rất lâu nữa, rồi những câu nói vu vơ của em kiểu: nếu sau này em mà yêu anh thì em sẽ phải cảm giác là em thay đổi đc anh, k đc chơi bời bậy bạ nữa. Có lần ở quán em em bảo tôi: em k thích anh đến đây, anh đừng đến nữa, và anh cũng k đc đến quán nào kiểu như vậy cả, đây với em chỉ là công việc mà thôi. Đúng là dính đến chuyện tình cảm nó rắc rối thật các bác nhỉ, tôi nghĩ mãi mà vẫn k thông đc. Lúc đi về tôi đánh liều hỏi em:

- Em làm người yêu anh nhé!

Mãi một lúc sau em mới trả lời:

- Vẫn chưa đc đâu anh ạ.

- Tại sao vậy, mình cũng đã hiểu nhau rất nhiều rồi mà, anh thích em, và anh biết em cũng có tình cảm với anh đúng k?

- Em k phủ nhận điều đó, nhưng hiện tại thì em k thể đồng ý đc.

- Uhm vậy là anh chỉ còn 1 cơ hội cuối thôi nhỉ.

Em im lặng k nói gì. Buổi tối vừa đi chơi rất vui vẻ cơ mà, sao đoạn đường về nó nặng nề thế nhỉ... Gần tết nên cũng khá bận rộn, khách đông, lương thưởng các thứ, rồi cũng phải đi tết cho các sếp này nọ, tuy nhiên tôi và em vẫn giữ đc tần suất gặp nhau thường xuyên. Nhắn tin các thứ cũng đã tình cảm hơn. Có lần em đòi đi tiêm môi:

- Anh, em đi tiêm môi nha.

- Bớt, tiêm tủng cái gì.

- Tiêm cho thon mặt chứ mặt em bư quá:((

- Tiêm là anh giết!

- Mà em lỡ rùi, giờ sao:))

Á à, còn chơi tiền trảm hậu tấu với tôi cơ à! Giỏi đấy.

- Anh thích em mặt bư ( có bác nào ở đây giống tôi k, tôi chỉ thích con gái kiểu mặt bư bư dth chứ k thích kiểu đẹp sắc sảo thon thon), nhìn vậy nó dth hơn, tiêm rồi thì đi tiêm tan.

- Nhưng mà thon dth hơn chứ, đợi một tuần nữa anh sẽ biết nha.

  • Nhưng anh vẫn thích bư hơn, mập mập béo béo mới dth.
  • Đợi tới lúc béo như heo rồi bỏ em đúng k?
  • Khùng quá, anh k có kiểu bỏ nhảm nhí vậy đâu nha.
Vừa nt với em mà tôi cười hạnh phúc k thể tả, chắc cũng sắp đến lúc để chốt hạ đưa nàng về dinh rồi.

Tết đến, 2 đứa đều về quê. Ở quê tôi họ hàng đều ở gần nhau và thân thiết lắm, nên lần nào về quê cũng rất vui và chẳng muốn đi. Nhưng k hiểu sao tết năm nay tôi lại mong nó trôi qua nhanh. Chỉ mong sao sớm đc gặp lại em mặc dù chúng tôi vẫn nt gọi video hằng ngày rất nhiều. Tình yêu nó thật kì lạ, lúc bên nhau thì sao thời gian trôi nhanh, mà khi xa nhau sao nó lại lâu đến như vậy. Ngày gặp lại nhau tôi mừng k thể tả đc, muốn chạy đến ôm em 1 cái thật chặt nhưng cuối cùng cũng chẳng dám ( cho đến lúc này thì tôi vs em mới chỉ ôm nhau đúng 1 lần duy nhất ở biển thôi). Đón em đi ăn rồi lại đi dạo, em bảo:

  • Đi làm cả năm, em thấy cũng chẳng mua sắm gì mà về cũng chỉ dư cho mẹ một ít vàng rồi tiêu tết cũng hết anh ạ, mà em làm mỗi tháng cũng mười mấy tr chứ ít đâu.
  • Thì chắc bth hay đi cf đi ăn lung tung vs mấy đứa chứ gì, kiểu sẵn tiền thì cứ ăn uống thoải mái k nghĩ thôi.
  • Uhm, tính ra làm vậy mà cuối cùng cũng chẳng để dành đc gì. Haizz.
  • Anh thấy thực ra làm nhiều thì tiêu nhiều, làm ít thì tiêu ít, mà đi làm này phải uống các thứ cũng mệt, hay thôi em nghỉ làm kiếm công việc gì bth thôi, lương 6-7tr cũng đc. Còn anh nữa mà lo gì.
Thực ra tôi nói là theo phản xạ bth, nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng ý mình, em nghỉ làm thì tôi càng dễ có cơ hội hơn. Em suy nghĩ một lúc rồi bảo:

  • Em cũng nghĩ thế nhưng giờ biết làm gì, cái này lương cũng tốt, thôi cứ để từ từ.
Sau đó khoảng 2 tháng khá bất lực trong việc dụ dỗ em nghỉ làm thì ông trời đã giúp tôi. Trong 1 lần cãi nhau ( thực ra là cãi nhẹ nhàng thôi chứ cũng k phải xung đột gì ghê gớm lắm), chả hiểu sao em xin off về quê. Lúc đầu em về em k nói cho tôi, sau đó nhờ bé em của em mà tôi mới biết đc. Book ngay vé ngày hôm sau bay luôn. Tôi chưa bao giờ đi tây nguyên và cũng chẳng hề quen ai ở đó cả, cũng k biết nhà em ở đâu. Nhưng mà trong đầu lúc đó chỉ có 1 ý nghĩ là phải đi cho bằng đc. Hỏi bé em thì nó chỉ đáp là:

  • K đc đâu anh ơi, chị em nói với em trước rồi em k nói đc đâu.
Bất lực trong việc tìm kiếm đồng minh, tôi liền quay qua chơi trò nũng nịu của bọn con gái, biết đâu gậy ông lại đập đc lưng ông thì sao. Giả vờ nt cái tin hững hờ:

  • Haizzz mai bay lên tây nguyên mà k quen biết ai cả, sợ bị bắt cóc quá...
  • Mai anh lên?
  • Uh. Mai anh lên.
  • Anh khùng hả, rảnh vừa, lên k ai chơi với đâu.
  • Thế k đón thật à?
  • Uh.
  • Thế thì tôi anh huỷ vé vậy :((
Ok thích lạnh lùng không quan tâm hả, để xem mai có mò ra sân bay k:)) Tôi k rep mà ra soạn sửa đồ đạc rồi đi ngủ luôn. Mai tính.

Tối nói vậy chứ cũng trằn trọc k ngủ đc, nghĩ linh tinh kiểu mai em mà k ra đón thì sao, hay là em về quê gặp lại nyc các thứ, mãi đến 3h sáng tôi mới ngủ đc. Sáng hôm sau 10h bay nhưng từ 6h là tôi đã tỉnh rồi, cái kiểu hồi hộp lo lắng chờ đợi được gặp người con gái mình thương nó thật khủng khiếp. Log facebook theo thói quen thì thấy ô hô sao em cũng dậy sớm thế nhở, bình thường toàn 9-10h mới chịu dậy cơ mà. Haha chắc cũng đang sốt ruột chứ gì, ai bảo hqua lạnh lùng cục súc chơ. Thế thì cho sốt ruột mà chết nhé. Bố k thèm nt trước đâu. Xem ai lì hơn ai:)) 8r ra đến sân bay, vừa check in xong vào phòng đợi một lúc thì em nt:

  • Anh có lên k đấy?
  • Ơ hay có người bảo k có ai chơi nên anh huỷ vé rồi. Lên đó một mình cô đơn lắm.
  • Thật k?
  • Thật chứ chả sao? Đến đây hình như sức chịu đựng của nàng cũng đến giới hạn rồi:))
  • Có lên k thì để người ta còn biết mà ra đón!
Haha nàng của tôi thực sự dễ thương quá mức. Thôi k giỡn nữa:))

  • Anh sắp bay rồi, 11h15 đón anh đấy!
  • Okieee
Con gái đúng là loại sinh vật kì lạ, vừa mấy phút trước đang lạnh lùng xong chuyển ngay qua vui vẻ yêu đời đc. Chịu.
 
Chào các bác, đây là lần đầu tiên viết truyện, về chính mối tình của tôi. Hy vọng các bác sẽ đón nhận. Và đây đối với tôi cũng chính là một sự chiêm nghiệm về quá khứ, có đúng, có sai, có dại khờ, có bồng bột. Đương nhiên sẽ có sex nhưng sẽ chỉ là phụ, mong các bác có thể đồng hành cùng tôi. Cũng vì là lần đầu nên văn chương có thể lủng củng, các bác chịu khó nhé. Chỉ có thể hứa 1 điều là tôi sẽ viết hết, chắc chắn sẽ k drop nhé. Ok let's go.
Chap 1
Giới thiệu sơ qua cho mọi người biết về tôi: một thằng con trai miền trung chính hiệu, con một, gia đình tạm ổn. Tạm bỏ qua phần 25 tuổi đầu của tôi vì nó không phải là mục chính trong câu chuyện này. Tôi sẽ bắt đầu vào ngày đầu chính thức gặp em.

Bước vào quán bar với một chút bực mình trong người, và cũng đã quá quen với phong cách ở đây, tôi đi thẳng lên room. Sau vài phút chào room mà tôi chẳng còn lạ lẫm gì, khẽ liếc qua dãy nhân viên, mắt tôi dừng lại ở cô bé trong cùng, chỉ bởi tôi nghĩ rằng cô ấy tên trang hay trân gì đấy. Để tôi giải thích cho các bạn hiểu, trong môi trường này, nhân viên làm được một thời gian thì sẽ được đặt các tên khác theo kiểu nhật hoặc tiếng anh như kiểu: julia, momo, alice,... Còn nhân viên mới thì vẫn sẽ để tên tiếng việt. Ở đây thì thường nhân viên mới sẽ còn lạ lẫm với cách làm việc nên sẽ khá ít nói, và với tâm trạng đang khó chịu của tôi thì một nhân viên mới là lựa chọn hợp lý. Order một chai rượu mơ và một ít nước ngọt, tôi thả lưng lên ghế, k quên bảo với em:
- Em muốn uống thì cứ uống thoải mái nhé, hết giờ thì gọi anh.
- Dạ.
Em đáp lại nhẹ nhàng.
Khoảng 15 phút thì em bắt chuyện và mời rượu tôi. Giờ tôi mới biết hoá ra em không phải tên trang hay trân gì cả, chỉ là tóc em đã che mất tên khi đi làm của em thôi (sr các bác k tiện nói ra vì có thể sẽ ảnh hưởng nhiều thứ). Nhưng cũng không quan trọng lắm, mới hay cũ thì cũng thế thôi. Khẽ nhấp một chút rượu, thực tế tôi uống cũng khá được, nhưng cái rượu mơ này k phải loại yêu thích của tôi, nó khá ngọt và dễ uống lúc đầu nhưng khi uống nhiều thì sẽ khiến tôi khá tức ngực. Lúc đầu tôi định gọi chivas nhưng nghĩ lại nhân viên mới chắc cũng k uống đc nhiều nên tôi đổi qua loại này. Bắt đầu trả lời mấy câu hỏi thông thường của em đại loại như anh tên gì? Ở đâu làm gì? Giờ tôi mới bắt đầu để ý tới em hơn, em có chất giọng lai cực kì đặc trưng của vùng núi tây nguyên, khuôn mặt bầu bĩnh cùng má lúm và đôi mắt to tròn. Những thứ mà cho đến sau này đã in sâu và ám ảnh tôi đến mức không thể tưởng tượng được. Như tôi đã nói, tôi là khách quen của những quán bar kiểu này, thời đó vì sĩ diện nên tôi khá tự hào về việc tiêu tiền phung phí vào những chỗ như vậy. Nhưng tôi đâu biết cũng chính vì cái tính sĩ diện và ham chơi đó của tôi mà sau này dẫn đến biết bao nhiêu hậu quả nặng nề.
Sau hôm đấy thì tôi cũng k để ý gì nhiều, phần cũng vì đã quen với phong cách của mấy quán bar kiểu đó rồi. Sau đó thi thoảng tôi có quay lại quán em, tuần khoảng 1-2 lần gì đấy. Rồi cũng quen hơn, và mọi người đều mặc định tôi là khách của em, sau đó em có xin sdt tôi ( thực ra trước đó thì em đã xin rồi nhưng vì tôi khá cục và chảnh chó với những người mới quen nên k cho). Một lần tôi đến cùng bạn, vào room, vì k thấy em nên tôi chọn nhân viên khác ngồi cùng. Lúc sau đi wc thì tình cờ gặp em. Tôi mỉm cười chào em nhưng em lại nhìn tôi với thái độ hơi khó chịu. Em bảo:
- Sao anh sang mà k nhắn cho em trước.
- Anh sang thấy bảo em ở room rồi nên anh chọn người khác thôi. (Thực ra là lúc đó và cả sau này cũng thế, có bao giờ tôi sang mà báo trước đâu)
Em quay lưng bỏ đi. Tôi cũng bỏ về room. Suy nghĩ đơn giản: moẹ đã ngồi vs khách khác rồi còn đòi bố nhắn cái đéo giề. Lúc đó k hiểu sao tôi lại cảm thấy bực mình, thêm cả chút khó chịu kiểu hơi ghen tuông, nhưng cũng có cả chút vui vì cảm giác em đang ghen. Nói chung lẫn lộn chả biết giải thích thế nào. Thôi thì uống mẹ cho say rồi về ngủ. Bẵng đi 1 tuần tôi lại sang. Lần này tôi ngồi ở counter. Gặp lại trong lòng tôi thấy khá vui, nhưng vẫn phải tỏ vẻ lạnh lùng chảnh chó, vì lúc đó tôi nghĩ mình có giá mà:)) k cao to nhưng mặt mũi tôi nhìn cũng tạm ổn, có chút công tử lạnh lùng. Ngoài lề chút là lúc này tôi cũng bắt đầu kinh doanh, cũng là một quán bar, với mấy thằng bạn thân chí cốt thời đại học. Nên có thể nói là cũng ok.
Lại như cũ, lại bắt đầu câu chuyện bằng mấy câu nhảm nhí kiểu khoẻ k anh gì gì đó. Đến gần cuối buổi em nt cho tôi: mai em off đi chơi k anh. Ôi dồi đang cô đơn lại còn gặp gái xinh rủ đi chơi, k đồng ý thì có lỗi với con tờ rym, nhầm con tim quá.
Tạm dừng nhé, tối rảnh lại viết tiếp.

Khi nào tới khúc địt nhau, nhanh cmml
 
Chào các bác, đây là lần đầu tiên viết truyện, về chính mối tình của tôi. Hy vọng các bác sẽ đón nhận. Và đây đối với tôi cũng chính là một sự chiêm nghiệm về quá khứ, có đúng, có sai, có dại khờ, có bồng bột. Đương nhiên sẽ có sex nhưng sẽ chỉ là phụ, mong các bác có thể đồng hành cùng tôi. Cũng vì là lần đầu nên văn chương có thể lủng củng, các bác chịu khó nhé. Chỉ có thể hứa 1 điều là tôi sẽ viết hết, chắc chắn sẽ k drop nhé. Ok let's go.
Chap 1
Giới thiệu sơ qua cho mọi người biết về tôi: một thằng con trai miền trung chính hiệu, con một, gia đình tạm ổn. Tạm bỏ qua phần 25 tuổi đầu của tôi vì nó không phải là mục chính trong câu chuyện này. Tôi sẽ bắt đầu vào ngày đầu chính thức gặp em.

Bước vào quán bar với một chút bực mình trong người, và cũng đã quá quen với phong cách ở đây, tôi đi thẳng lên room. Sau vài phút chào room mà tôi chẳng còn lạ lẫm gì, khẽ liếc qua dãy nhân viên, mắt tôi dừng lại ở cô bé trong cùng, chỉ bởi tôi nghĩ rằng cô ấy tên trang hay trân gì đấy. Để tôi giải thích cho các bạn hiểu, trong môi trường này, nhân viên làm được một thời gian thì sẽ được đặt các tên khác theo kiểu nhật hoặc tiếng anh như kiểu: julia, momo, alice,... Còn nhân viên mới thì vẫn sẽ để tên tiếng việt. Ở đây thì thường nhân viên mới sẽ còn lạ lẫm với cách làm việc nên sẽ khá ít nói, và với tâm trạng đang khó chịu của tôi thì một nhân viên mới là lựa chọn hợp lý. Order một chai rượu mơ và một ít nước ngọt, tôi thả lưng lên ghế, k quên bảo với em:
- Em muốn uống thì cứ uống thoải mái nhé, hết giờ thì gọi anh.
- Dạ.
Em đáp lại nhẹ nhàng.
Khoảng 15 phút thì em bắt chuyện và mời rượu tôi. Giờ tôi mới biết hoá ra em không phải tên trang hay trân gì cả, chỉ là tóc em đã che mất tên khi đi làm của em thôi (sr các bác k tiện nói ra vì có thể sẽ ảnh hưởng nhiều thứ). Nhưng cũng không quan trọng lắm, mới hay cũ thì cũng thế thôi. Khẽ nhấp một chút rượu, thực tế tôi uống cũng khá được, nhưng cái rượu mơ này k phải loại yêu thích của tôi, nó khá ngọt và dễ uống lúc đầu nhưng khi uống nhiều thì sẽ khiến tôi khá tức ngực. Lúc đầu tôi định gọi chivas nhưng nghĩ lại nhân viên mới chắc cũng k uống đc nhiều nên tôi đổi qua loại này. Bắt đầu trả lời mấy câu hỏi thông thường của em đại loại như anh tên gì? Ở đâu làm gì? Giờ tôi mới bắt đầu để ý tới em hơn, em có chất giọng lai cực kì đặc trưng của vùng núi tây nguyên, khuôn mặt bầu bĩnh cùng má lúm và đôi mắt to tròn. Những thứ mà cho đến sau này đã in sâu và ám ảnh tôi đến mức không thể tưởng tượng được. Như tôi đã nói, tôi là khách quen của những quán bar kiểu này, thời đó vì sĩ diện nên tôi khá tự hào về việc tiêu tiền phung phí vào những chỗ như vậy. Nhưng tôi đâu biết cũng chính vì cái tính sĩ diện và ham chơi đó của tôi mà sau này dẫn đến biết bao nhiêu hậu quả nặng nề.
Sau hôm đấy thì tôi cũng k để ý gì nhiều, phần cũng vì đã quen với phong cách của mấy quán bar kiểu đó rồi. Sau đó thi thoảng tôi có quay lại quán em, tuần khoảng 1-2 lần gì đấy. Rồi cũng quen hơn, và mọi người đều mặc định tôi là khách của em, sau đó em có xin sdt tôi ( thực ra trước đó thì em đã xin rồi nhưng vì tôi khá cục và chảnh chó với những người mới quen nên k cho). Một lần tôi đến cùng bạn, vào room, vì k thấy em nên tôi chọn nhân viên khác ngồi cùng. Lúc sau đi wc thì tình cờ gặp em. Tôi mỉm cười chào em nhưng em lại nhìn tôi với thái độ hơi khó chịu. Em bảo:
- Sao anh sang mà k nhắn cho em trước.
- Anh sang thấy bảo em ở room rồi nên anh chọn người khác thôi. (Thực ra là lúc đó và cả sau này cũng thế, có bao giờ tôi sang mà báo trước đâu)
Em quay lưng bỏ đi. Tôi cũng bỏ về room. Suy nghĩ đơn giản: moẹ đã ngồi vs khách khác rồi còn đòi bố nhắn cái đéo giề. Lúc đó k hiểu sao tôi lại cảm thấy bực mình, thêm cả chút khó chịu kiểu hơi ghen tuông, nhưng cũng có cả chút vui vì cảm giác em đang ghen. Nói chung lẫn lộn chả biết giải thích thế nào. Thôi thì uống mẹ cho say rồi về ngủ. Bẵng đi 1 tuần tôi lại sang. Lần này tôi ngồi ở counter. Gặp lại trong lòng tôi thấy khá vui, nhưng vẫn phải tỏ vẻ lạnh lùng chảnh chó, vì lúc đó tôi nghĩ mình có giá mà:)) k cao to nhưng mặt mũi tôi nhìn cũng tạm ổn, có chút công tử lạnh lùng. Ngoài lề chút là lúc này tôi cũng bắt đầu kinh doanh, cũng là một quán bar, với mấy thằng bạn thân chí cốt thời đại học. Nên có thể nói là cũng ok.
Lại như cũ, lại bắt đầu câu chuyện bằng mấy câu nhảm nhí kiểu khoẻ k anh gì gì đó. Đến gần cuối buổi em nt cho tôi: mai em off đi chơi k anh. Ôi dồi đang cô đơn lại còn gặp gái xinh rủ đi chơi, k đồng ý thì có lỗi với con tờ rym, nhầm con tim quá.
Tạm dừng nhé, tối rảnh lại viết tiếp.
..
 
Top